Câu chuyện mở đầu vào một buổi chiều trên bãi biển Carmel. Mọi thứ dường như không thể tuyệt vời hơn với Susannah: Nắng vàng, biển xanh, cát trắng, cô bạn thân Gina từ New York đến chơi, và... một anh cứu hộ đẹp trai ngồi gần đó. Thế nhưng, cái số cô xưa nay vẫn vậy, đòi hỏi một buổi chiều như thế là quá nhiều đối với một người làm cầu nối, chỉ một lát sau, Suze gặp ngay bốn hồn ma trong một cửa hàng nhỏ bên bãi biển. Ở chúng có điều gì đặc biệt: bốn hồn ma của bốn học sinh, hay đúng hơn là bốn "Thiên thần" của trường trung học Robert Louis Stevenson, tất cả đều mới tử nạn trong một vụ tai nạn ô tô lạ lùng cách đó mấy hôm. Cái chết của bốn học sinh này gợi lên mối nghi ngờ về nguyên nhân của vụ việc, đó là tai nạn hay là một âm mưu giết người? Và Michael Meducci, một tên con trai da dẻ nhợt nhạt yếu đuối ăn nói lắp ba lắp bắp lúc nào cũng sợ sệt, có liên quan gì đến việc này? Bên dưới cái vỏ ngoài đó, thực sự cậu ta là con người như thế nào?
Nhiệm vụ khó khăn đang chờ Suze trước mắt. Một lần nữa bản lĩnh của cô bé mười sáu tuổi có khả năng đặc biệt lại được thử thách.
"Thế này mới gọi là sống chứ," Gina nói.
Tôi buộc phải đồng tình với cô nàng. Hai bọn tôi đang nằm dài trong bộ bikini, tận hưởng những tia nắng và thời tiết khoảng 250 ấm áp dễ chịu trên bãi biển Carmel. Lúc này là tháng Ba, nhưng mà bạn sẽ chẳng thể biết được điều đó đâu nếu chỉ xem mặt trời đang toả nắng chang chang thế này.
Ừm, dù sao đi nữa thì đây là California mà.
"Mình nói thật đấy," Gina nói. "Chẳng hiểu nổi làm sao mà ngày nào cậu cũng làm được."
Tôi nhắm mắt lại. Những hình ảnh của hai lon Coke dài mát lạnh cho người ăn kiêng đang nhảy múa trong đầu tôi. Nói thật, đó đúng là một khuyết điểm duy nhất. Bọn tôi đã uống hết tất cả soda trong ngăn mát rồi, mà từ bãi biển đi đến tận cửa hàng Jimmy's Quick Mart thì xa lắm.
"Làm gì cơ?" tôi lầm bầm.
"Đi học ấy," Gina đáp, "trong khi bãi biển tuyệt đỉnh chỉ cách có một dặm thế này."
"Đúng là khó thật," tôi thừa nhận, mắt vẫn nhắm. "Nhưng một trong những thành tựu quan trọng nhất trong đời thì vẫn là tốt nghiệp phổ thông đấy thôi. Ý mình là, nghe nói nếu mà không có bằng tốt nghiệp phổ thông thì đừng có mong kiếm được một chân phục vụ cao cấp ở quán Starbucks mà mình biết là mình sẽ nhắm vào sau khi tốt nghiệp."
"Mình nói nghiêm chỉnh đấy, Suze," Gina đáp. Tôi cảm thấy cô nàng đang ngồi dậy bên cạnh mình, và mở mắt ra. Gina chống hai khuỷu tay xuống, và lướt nhìn khắp bãi biển qua cặp kính Ray Ban. "Làm thế nào mà cậu có thể chịu đựng nổi nhỉ?"
Đúng là không hiểu làm thế nào tôi chịu được? Nơi này thật là tuyệt vời. Biển Thái Bình Dương trải dài ngút mắt, càng đến gần phía chân trời, màu xanh ngọc lam càng chuyển xanh đậm hơn. Những con sóng rất lớn ùa vào bờ cát vàng, khiến cho những tay lướt sóng và lướt ván tung mình trong không trung như thể những miếng gỗ vậy. Xa xa phía bên phải bọn tôi là những mũi đá nhô ra của bãi biển Peeble. Bên trái là những tảng đá khổng lồ đầy những là hải cẩu, những tảng đá san sát ấy tạo nên Big Sur, khu vực toàn đá đặc biệt gồ ghề của bờ biển Thái Bình Dương.
Và mặt trời toả nắng khắp nơi, xua tan màn sương sớm đã từng đe doạ sẽ phá hỏng những dự định của bọn tôi. Thật không chê vào đâu được. Nơi đây đúng là thiên đường. Ước gì có ai mang cho bọn tôi cái gì đó để uống nhỉ.
"Ôi trời," Gina kéo xệ kính xuống, dòm qua gọng kính. "Nhìn kìa."
Tôi nhìn theo hướng cô nàng qua cặp kính Donna Karan đồi mồi. Người nhân viên cứu hộ, cái người đang ngồi với chiếc khăn bông màu trắng cách chúng tôi vài mét, đột nhiên nhảy ra khỏi chiếc ghế, một tay cầm theo dụng cụ giúp nổi trên mặt nước màu cam. Anh ta nhảy xuống cát một cách uyển chuyển như loài mèo, rồi đột ngột chạy ra biển, những cơ bắp nổi lên cuồn cuộn bên dưới làn da rám nắng sẫm màu, mái tóc vàng dài bay bay.
Những khách du lịch luống cuống vớ lấy máy quay, trong khi những người tắm nắng thì ngồi dậy để nhìn cho rõ hơn. Bọn mòng biển giật mình cất cánh bay, và những người dân địa phương nhanh chóng tránh đường cho người cứu hộ. Rồi anh ta tung thân hình cân đối vạm vỡ trong không trung, tạo thành một hình vòng cung hoàn hảo và nhào xuống nước rồi nổi lên cách đó vài mét, bơi thật nhanh về phía một đứa đang bị cuốn vào vùng sóng dội.
Tôi khoái chí khi trông thấy đứa đó không ai khác là Ngu Ngơ, một trong những đứa anh em con dượng của tôi, nó đã đi cùng bọn tôi đó làra biển chiều nay. Khi người nhân viên cứu hộ lôi được nó lên mặt nước, tôi nhận ra giọng nó ngay lập tức khi nó lên tiếng chửi rủa lia lịa anh nhân viên vì đã cứu mạng nó, và khiến nó mất mặt trước bạn bè. Tôi thích thú nhận thấy anh cứu hộ cũng rủa sả lại vào mặt nó.
Gina theo dõi màn kịch đang diễn ra một cách hết sức chăm chú, và uể oải nói: "Đúng là thằng dở hơi."
Rõ ràng cô nàng chưa nhận ra nạn nhân là ai rồi. Tôi kinh ngạc hết sức khi Gina bảo với tôi rằng tôi may mắn cực kỳ, vì tất cả những đứa anh em con dượng của tôi đều thật là "hay ho". Thậm chí ngay cả Ngu Ngơ đi nữa. Cứ dính dáng đến bọn con trai là y như rằng Gina chưa bao giờ nhận xét được sáng suốt cả.
Giờ thì cô nàng thở dài và lại nằm xuống cái khăn. Cô nàng nói, che cặp kính lên như cũ: "Chuyện đó thật chẳng hay ho gì. Chỉ trừ cái đoạn anh cứu hộ đẹp trai chạy qua chỗ chúng ta. Đoạn đó thì mình khoái."
Vài phút sau, anh cứu hộ quay lại theo hướng bọn tôi nằm, tóc ướt trông không hề kém đẹp trai một tí teo so với lúc khô. Anh ta quàng chiếc khăn tắm lên người, nói qua loa vào chiếc radio - có lẽ thông báo về vụ ĐCN Ngu Ngơ: Đi Cứu Nạn một tay cử tạ cực kỳ ngu si mặc bộ đồ bằng cao su của dân lặn biển, cố làm trò khoe mẽ với bạn thân từ nơi khác đến của đứa con gái là chị em con dì - thế rồi anh ta lại quay ra quan sát những con sóng để tìm xem những người nào có nguy cơ bị chìm nghỉm.
"Đấy," đột nhiên Gina đưa ra thông cáo. "Mình yêu rồi. Anh chàng cứu hộ kia sẽ là người mình cưới về làm chồng."
Hiểu tôi nói gì chưa? Hoàn toàn chẳng sáng suốt ti ti nào hết.
"Cậu ấy à," tôi chán ghét nói, "cậu sẽ cưới bất kỳ tên con trai nào mặc đồ bơi thì có."
"Ai bảo thế," Gina nói. Cô nàng chỉ đích danh một khách du lịch lưng đầy lông đang mặc đồ bơi Speedo ngồi cùng với bà vợ da cháy nắng cách chúng tôi vài mét. "Mình đâu có thích cưới cái gã kia."
"Tất nhiên là không. Gã là "hoa đã có chủ" rồi."
Gina đảo tròn mắt. "Cậu thật là kỳ quái. Thôi nào, đi kiếm cái gì uống đi."
Bọn tôi đứng dậy tìm quần soóc và đôi xăng đan, rồi xỏ vào. Cứ để hai cái khăn ở nguyên chỗ cũ, bọn tôi đi qua chỗ cát nóng bỏng, tiến đến những bậc dốc dẫn đến bãi nơi Ngái Ngủ đỗ xe ô tô.
Khi đến vỉa hè, Gina tuyên bố: "Mình muốn sôcôla sữa lắc. Không phải là một trong những thứ vớ vẩn người ta bán quanh đây đâu. Mình muốn một cốc vị nhân tạo, thêm hoá chất giống như người ta bán ở hiệu Mickey D ấy."
"Ờ," tôi đáp, cố gắng thở. Trèo lên bao nhiêu bậc như thế chả phải chuyện chơi đâu nhá. Mà dáng tôi cũng hơi bị được đấy. Gần như tối nào tôi cũng tập kick-box theo băng mà. "Cậu sẽ phải đến thị trấn cạnh đấy mà mua thôi, vì quanh đây chả có cửa hàng bán đồ ăn nhanh nào hết."
Gina đảo mắt. "Cái thành phố quái quỷ gì thế không biết?" Cô nàng phàn nàn giả vờ bực bội lắm. "Không đồ ăn nhanh, không đèn giao thông, không tội phạm, không phương tiện giao thông công cộng."
Nhưng cô ấy không thực sự có ý đó. Mới từ thành phố New York đến ngày hôm qua, Gina rất thích thú tìm hiểu cuộc sống mới của tôi: ghen tị vì phòng tôi có cảnh biển đẹp tuyệt, thích mê tài nấu nướng của dượng tôi, và không hề tỏ ra coi thường nỗ lực của mấy ông anh em con dượng của tôi nhằm gây ấn tượng với cô nàng. Cô nàng không hề làm như tôi mong đợi, không bảo Ngái Ngủ hay Ngu Ngơ biến đi chỗ khác chơi, hai kẻ giành nhau thu hút sự chú ý của cô nàng.
"Chúa ơi, Simon," cô nàng nói khi tôi vặn hỏi, "bọn họ hấp dẫn thế cơ mà. Cậu muốn mình làm gì khác được nữa nào?"
Cái gì cơ? Bọn anh em con dượng của tôi mà hấp dẫn á? Còn lâu nhá.
Giờ đây, nếu mà bạn muốn có những anh chàng hấp dẫn thì không phải tìm đâu xa, cái tên đang ngồi sau bàn tính tiền của cửa hàng Jimmy kia được đấy, cái cửa hàng nho nhỏ ngay chỗ bậc thang xuống bãi biển. Trông đần y như cái thứ đồ bơm hơi rồi thả vào bể bơi, tuy nhiên Kurt - đó là tên anh ta, tôi thề có Chúa - lại đẹp trai kinh khủng, và sau khi tôi đặt lon Coke cho người ăn kiêng lấy trong ngăn tủ lạnh đặt lên bàn tính tiền, tôi nhìn anh ta. Anh ta đang ngốn ngấu một cuốn Tập san chuyên đề Lướt sóng nên không hề để ý thấy cái liếc mắt của tôi. Chắc là tôi say nắng mất rồi hay sao ấy, vì tôi cứ chỉ đứng đó nhìn Kurt chằm chằm, thế mà đầu óc lại thực sự nghĩ đến một người khác cơ.
Một người mà lẽ ra tôi không nên nghĩ đến một tí nào hết.
Chắc là thế nên lúc Kelly Prescott chào tôi, tôi còn chẳng nghe thấy. Cứ như thể cô ta chẳng hề có mặt ở đó vậy.
Mãi đến khi cô ta huơ huơ tay trước mặt tôi và khiến nói: "Xin chào, trái đất gọi Suze. Tỉnh lại đi Suze."
Tôi rời mắt khỏi Kurt và nhìn Kelly, chủ tịch học sinh lớp 10, tóc vàng rực rỡ, đồ thời trang. Cô ta mặc chiếc áo sơ mi dài tay khá đẹp của ông bố, không cài cúc, để lộ bộ bikini màu xanh ôliu bằng sợi móc mặc bên trong. Bên trong có lớp lót trùng màu da để không bị lộ da thật dưới những lỗ móc.
Đứng cạnh Kelly Prescott là Debbie Mancuso, bạn gái "nửa vời" của Ngu Ngơ, đứa anh em con dượng tôi.
"Ôi, Chúa ơi," Kelly nói. "Mình không biết là hôm nay cậu cũng ra biển đấy Suze. Cậu để khăn tắm ở đâu?"
"Cạnh chỗ anh chàng cứu hộ ngồi," tôi đáp.
"Ôi trời," Kelly nói. "Địa lợi đấy nhỉ. Bọn mình ngồi tít gần chỗ lối đi cơ."
Debbie tuôn một tràng, có vẻ hơi bị thân mật quá: "Mình trông thấy chiếc Rambler ở bãi đỗ. Brad có đi lướt ván không vậy?"
Brad là cái tên thật mà mọi người, trừ có tôi, gọi Ngu Ngơ.
"Phải rồi," Kelly nói. "Thế Jake có đi không?"
Jake là ông anh con dượng mà tôi gọi là Ngái Ngủ. Vì một lý do sâu xa nào đó mà tôi không tài nào hiểu nổi, Ngái Ngủ, học năm cuối Trường Truyền Giáo, và Ngu Ngơ, học lớp 10 giống tôi, lại được coi là cái thể loại thu hút đấy. Rõ ràng mấy đứa con gái này chưa bao giờ trông thấy cảnh chúng ăn uống rồi. Thật là một cảnh tượng cực kỳ kinh tởm.
"Có," tôi đáp. Và vì biết bọn chúng đang nhắm đến điều gì, tôi nói thêm vào: "Sao các cậu không đến ngồi cùng bọn mình nhỉ?"
"Hay," Kelly nói. "Thế thì tuyệt qu- "
Gina xuất hiện, và Kelly bỏ lửng câu nói.
Ừm, Gina là loại con gái khiến người ta phải bỏ lửng câu nói mà ngưỡng mộ ấy chứ. Cô nàng cao gần 1m80, mà gần đây lại còn đi làm tóc thành kiểu một mớ với những lọn màu đồng xoắn lại lỉa chỉa, tạo thành một mớ tóc bung ra quanh đầu dài đến tận gần mười lăm centimet, làm cho cô ấy như càng cao hơn. Cô nàng lại còn mặc bộ bikini đen bằng sợi vinyl, cùng chiếc quần soóc trông như làm bằng hàng đống những cái nắp giật của lon soda vậy.
Ô, mà phải cô nàng lại còn phơi nắng cả ngày khiến cho làn da vốn màu "cà phê sữa" của cô nàng chuyển sang thành màu "cà phê espresso", đi cùng với cái khuyên mũi và mái tóc màu da cam trông thật đáng chú ý.
"Xong," Gina hào hứng nói khi đập cái bộp một lô sáu chai xuống bàn tính tiền, cạnh lon Coke cho người ăn kiêng của tôi. "Yoo hoo. Công thức hoá học tuyệt hảo."
"Ừm, Gina này," tôi nói, hi vọng cô nàng không mong tôi cùng tiêu thụ cái nào trong số những cái chai đó. "Đây là vài người trong số những người bạn của mình ở trường, Kelly Prescott và Debbie Mancuso. Kelly, Debbie, đây là Gina Augustin, bạn của mình ở New York đến chơi."
Đôi mắt Gina mở to phía sau cặp kính Ray Ban. Chắc là cô nàng kinh ngạc vì thấy từ khi tôi chuyển đến đây cũng đã kết bạn được với vài đứa, thế mà tôi chẳng có đứa nào hồi còn ở New York, trừ cô nàng ra. Tuy thế, cô nàng cũng cố kìm chế nỗi ngạc nhiên và nói rất lịch sự: "Chào các cậu."
Debbie lẩm bẩm: "Chào," nhưng Kelly thì đi thẳng vào đề luôn: "Cậu kiếm được cái quần đỉnh thế kia ở đâu đấy?"
Khi Gina đang nói với Kelly thì lần đầu tiên tôi trông thấy bốn đứa đó, chúng mặc quần áo dành cho lễ tiệc buổi tối, gần dãy kệ bán kem làm nâu da.
Có thể bạn sẽ thắc mắc là làm sao lúc trước tôi lại không trông thấy chúng. Ừm, sự thật là thế này này, lúc trước thì chúng không hề có mặt ở chỗ đó. Và rồi bất thình lình chúng hiện ra.
Đến từ Brooklyn, tôi đã từng thấy khối điều lạ lùng hơn là bốn đứa teen ăn mặc trang trọng trong một cửa hàng bán đồ thiết yếu vào một buổi chiều Chủ Nhật ở bãi biển. Nhưng vì đây chẳng phải là New York mà là California, cảnh tượng này thật đáng ngạc nhiên. Cái điều còn đáng ngạc nhiên hơn nữa là bốn đứa đó đang hành động như kiểu ăn cắp một lố mười hai chai bia vậy.
Tôi không nói đùa nhé. Một lố mười hai chai, ngay giữa ban ngày ban mặt, bọn chúng ăn mặc trang trọng, mấy đứa con gái thậm chí còn có cả hoa gài cổ tay cơ. Kurt không phải là nhà khoa học nghiên cứu về tên lửa rồi, điều đó đúng, nhưng mà chắc chắn bọn chúng không thể cho rằng anh ta sẽ chỉ cứ thế mà để cho chúng đi ra khỏi đây với đống bia - mà nhất lại mặc đồ trang trọng nữa.
Rồi tôi nhấc cặp kính Donna Karan lên một ít để nhìn chúng rõ hơn.
Và đó là lúc tôi nhận ra.
Kurt sẽ không đòi xem thẻ căn cước của bọn chúng để xem chúng đã đủ tuổi uống đồ uống có cồn chưa. Không đời nào anh ta lại làm thế.
Kurt không thể nhìn thấy chúng được. Vì chúng đều đã chết.