“Ái chà chà,” một giọng con trai vang lên phía sau tôi. “Đây chẳng phải Susannah Simon sao.”
Này, tôi sẽ không nói dối đâu nhé. Khi có một chàng xinh trai nào đó nói với tôi – mà nghe giọng tên này thì biết là hắn phải dễ coi lắm; điều đó ẩn chứa trong cái câu nói ái chà chà đầy tự tin, rồi cái cách hắn gọi tên tôi nghe âu yếm thế nữa – thì tôi cũng phải chú ý. Không đừng được. Dù gì tôi cũng là một đứa con gái mười sáu tuổi cơ mà. Đời tôi làm sao mà cứ quanh quẩn mãi chỉ với bộ tankini mốt nhất của Lilly Pulitzer và những đổi mới mà Bobbi Brown đã sáng tạo ra trong địa hạt của dòng chì kẻ viền môi lâu trôi cơ chứ.
Thế nên, tôi sẽ thừa nhận, cho dù có bạn trai rồi – tuy gọi anh ấy là bạn trai thì tôi hơi bị lạc quan quá – khi quay lại để diện kiến anh chàng hấp dẫn đang nhắc tên mình, tôi khe khẽ hất nhẹ mái tóc chút xíu. Sao lại không chứ? Cứ xem sáng hôm đó tôi đã thoa những gì lên tóc để đánh dấu ngày đầu tiên của năm học lớp 11 – đấy là không nói đến sương mù từ biển ngày nào cũng khiến tóc tôi hoá thành một mớ rối mù – thì nhìn tổng thể bộ trang phục của tôi quá ổn.
Đến lúc hất mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, quay lại thì tôi mới thấy rằng cái kẻ đẹp trai đã gọi tên mình kia lại chẳng phải là một người tôi yêu mến gì cho lắm. Thực ra, có thể nói là tôi có lý doợ hắn đến chết ấy chứ.
Chắc hắn đọc được nỗi sợ trong mắt tôi – đôi mắt mà sáng hôm đó tôi đã chăm chút kỹ lưỡng bằng loại màu mắt mới tinh Mocha Mist – bởi lẽ cái nụ cười nhăn nhở đang hiện ra trên gương mặt điển trai kia có một đầu hơi hếch lên chút xíu.
“Suze,” hắn nói bằng giọng trách móc. Đến cả sương mù cũng không thể làm mờ đi những dải highlight óng ả trên mái tóc xoăn sẫm màu. Hàm răng hắn trắng đến kinh ngạc, nổi bật trên làn da rám nắng vì tennis. “Tôi đang lo lắng vì là ma mới ở ngôi trường này, thế mà cậu thậm chí không thèm chào tôi lấy một tiếng hay sao? Cậu đối xử với bạn cũ theo kiểu gì vậy?”
Tôi vẫn tiếp tục trố mắt ra nhìn hắn chằm chằm, hoàn toàn không thể thốt lên một câu nào hết. Nếu là bạn thì bạn cũng chẳng nói được gì đâu, khi miệng đang khô như… khô như cái toà nhà gạch nung mà chúng tôi đang đứng phía trước.
Hắn đang làm gì ở đây? Hắn đang làm gì ở đây thế này?
Vấn đề là, tôi không thể tuân theo bản năng đầu tiên thúc giục và hét toáng lên, chạy trốn khỏi hắn. Nếu thấy những đứa con gái ăn mặc hoàn hảo không chê vào đâu được như tôi đây mà hét lên rồi chạy tống chạy tháo khỏi mấy tên con trai mười bảy tuổi thì người ta hay bàn tán lắm. Tôi đã cố gắng che giấu cái tài năng bất thường của mình để bọn bạn cùng lớp khỏi biết trong suốt một thời gian dài, giờ đây tôi sẽ không để lộ ra đâu nhé, cho dù tôi có – bạn hãy tin đi, lúc này đây đúng là thế đấy – sợ chết khiếp.
Nhưng nếu không thể vừa chạy vừa hét thì tôi vẫn có thể cáu kỉnh bước qua chỗ hắn mà không nói gì, hi vọng hắn sẽ không nhận ra sự cáu kỉnh ấy thực ra là gì – một nỗi sợ hãi cực độ.
Tôi không biết hắn có đánh hơi thấy nỗi sợ hãi của tôi hay không. Nhưng chắc chắn là hắn không thích tôi làm ra vẻ kênh kiệu với hắn. Khi tôi đi lướt qua, bàn tay hắn bèn thò ra thật nhanh, và cái điều tiếp theo tôi biết là: những ngón tay chặt như gọng kìm đang nắm lấy bắp tay tôi.
Dĩ nhiên lẽ ra tôi phải xô hắn ra và thụi cho một cú rồi. Bạn biết đấy, không phải bỗng dưng mà hồi còn ở trường cũ ở Brooklyn tôi đã được đặt cho cái biệt hiệu là Đứa Con Gái Dễ Có Khả Năng Xé Xác Người Khác Cao Nhất đâu.
Nhưng tôi muốn bắt đầu năm học này một cách tử tế – với màu mắt Mocha Mist và chiếc quần ngố đen mới tinh Club Monaco (đi cùng chiếc áo lụa hồng tôi giành được ở cửa hàng đồ giá cả phải chăng Benetton ở khu Pacific Grove) – chứphải bằng một trận đánh nhau. Và liệu bạn bè tôi và bọn cùng trường – đang đi lại quanh chỗ chúng tôi, thốt ra câu quen thuộc “Chào Suze,” và khen ngợi bộ quần áo kẻng-chưa-từng-thấy của tôi – họ sẽ nghĩ gì nếu tôi nổi khùng lên đi đấm túi bụi một đứa học sinh mới? Và có một sự thật khó chối cãi, đó là tôi tin rằng nếu như tôi đấm hắn một cái thì có thể hắn cũng sẽ đấm lại tôi lắm.
Bằng cách nào đó tôi tìm lại được tiếng nói. Tôi chỉ hi vọng rằng hắn không nhận ra là giọng tôi đang run đến cỡ nào. “Buông tay tôi ra,” tôi nói.
“Suze,” hắn nói. Vẫn còn đang cười, nhưng giờ thì trông hắn có vẻ đã hiểu ra rồi, và nói đầy ẩn ý. “Sao thế? Trông cậu không được vui lắm khi gặp tôi.”
“Vẫn còn chưa chịu buông tay tôi ra,” tôi nhắc. Qua làn vải ở tay áo, tôi có thể cảm nhận được cái lạnh toát ra từ những ngón tay hắn – hắn giống như một kẻ máu lạnh vậy, mà lại còn khoẻ phi thường nữa.
Hắn bỏ tay xuống. “Cậu nghe này,” hắn nói. “Tôi thực sự xin lỗi. Về chuyện không hay xảy ra vào lần gặp trước giữa tôi và cậu.”
Lần gặp trước giữa tôi và hắn. Ngay lập tức tâm trí tôi trở về với cái hành lang dài dằng dặc đó – cái hành lang đã bao lần tôi nhìn thấy trong mơ. Hai bên là hai hàng cửa đóng – những cánh cửa dẫn đến chỗ nào thì có trời biết – nó giống như một hành lang trong khách sạn hay trong một toà nhà… chỉ có điều cái hành lang đó chẳng có trong bất kỳ một khách sạn hay toà nhà nào của con người cả. Thậm chí nó cũng không tồn tại trong thế giới của chúng ta.
Và Paul đứng đó, thấy rằng Jesse và tôi chẳng biết làm sao để tìm được lối ra, và phá lên cười. Chỉ cười như thể đó là một trò hề vĩ đại: nếu tôi không nhanh chóng trở về hành tinh mà tôi đang sống thì sẽ phải chết, còn Jesse thì sẽ bị kẹt lại trong cái hành lang đó mãi mãi. Tôi có thể nghe thấy tiếng cười của Paul vẫn còn vang vọng trong tai. Hắn cứ cười, cười mãi… cho đến khi Jesse đấm một cú vào chính giữa mặt hắn.
Tôi không thể nào tin nổi điều gì như thế lại đang diễn ra. Ngày hôm nay đây, một buổi sáng tháng Chín hoàn toàn bình thường ở Carmel, California – ‘bình thường’ có nghĩa là một màn sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi nhưng rồi sẽ nhanh chóng tan hết, mở ra bầu trời xanh biếc không một gợn mây và vầng mặt trời rực rỡ – thế mà giờ tôi đang đứng trên lối đi của Trường Truyền Giáo Junipero Serra, mặt đối mặt với con người ám lấy những cơn ác mộng của tôi đã bao tuần nay.
Nhưng đây không phải ác mộng. Tôi đang thức. Tôi biết mình đang thức mà, vì sẽ không bao giờ tôi mơ thấy chuyện trong khi tôi đang đối diện với con quái vật chui lên từ quá khứ, hai người bạn Cee Cee và Adam đi qua tôi và nói: “Chào Suze,” như thể… như thể đó là ngày đầu tiên trở lại trường học sau kỳ nghỉ hè vậy.
“Ý cậu muốn nói đến cái đoạn cậu cố giết tôi chứ gì?” tôi cất tiếng khàn khàn khi Cee Cee và Adam đã ngoài tầm nghe. Lần này thì tôi biết hắn nghe thấy giọng tôi run run rồi. Tôi biết, vì trông hắn trở nên xáo động – cho dù cũng có thể đó là do lời kết tội của tôi. Dù có là gì đi nữa, hắn đưa tay lên, lùa bàn tay rám nắng hơi to qua mái tóc xoăn.
“Tôi không bao giờ cố giết cậu cả, Suze ạ,” hắn nói, hơi tự ái.
Tôi bật cười. Không thể ghìm được. Tôi đang sợ, nhưng vẫn cứ cười. “Ô,” tôi nói. “Phải lắm.”
“Tôi nói thật đấy, Suze,” hắn nói. “Chuyện không phải như thế đâu. Tôi… tôi chỉ không quen để mất thứ gì đó thôi.”
Tôi nhìn hắn chằm chằm. Cho dù hắn có tự nhủ bản thân thế nào đi nữa, hắn cũng đã cố giết tôi. Nhưng còn tệ hơn nữa là hắn đã làm hết sức để loại bỏ Jesse theo cái cách cực kỳ bẩn thỉu. Và giờ thì hắn đang cố cho qua mọi chuyện bằng cách bảo đó chỉ là thái độ cư xử chưa đẹp chắc?
“Tôi không hiểu,” tôi lắc đầu nói. “Cậu mất cái gì? Cậu chẳng mất cái gì hết.”
“Không ư, Suze?” Cái nhìn của hắn dán vào tôi. Giọng nói của hắn là cái giọng tôi đã nghe đi nghe lại trong những giấc mơ – giọng cười khi thấy tôi cố gắng vật lộn tìm đường thoát khỏi cái lối đi tăm tối mù sương, cả hai đầu đều là vách đá dựng đứng, sâu xuống phía dưới là khoảng không tối đen vô định, tôi đã loạng choạng đứng trên mép cái vực ấy ngay trước khi choàng tỉnh. Đó là giọng cười chất chứa đầy ẩn ý…
Nhưng tôi không biết cái ẩn ý đó là gì, hay hắn đang ám chỉ điều gì. Tất cả những gì tôi biết là tên này khiến tôi phát sợ.
“Suze,” hắn nói kèm một nụ cười. Khi cười – hay thậm chí cả khi cau mày đi nữa – trông hắn giống như người mẫu quảng cáo đồ underwear Calvin Klein vậy. Mà không chỉ có gương mặt thôi đâu. Tôi đã từng thấy hắn mặc đồ bơi rồi mà.
“Đừng cư xử như thế này nữa,” hắn nói. “Giờ là năm học mới rồi. Chúng ta không thể bắt đầu lại hay sao?”
“Không,” tôi đáp, lấy làm mừng vì lần này giọng tôi không còn run. “Không thể. Đúng hơn là, cậu – tránh xa tôi ra.”
Có vẻ hắn thấy điều đó buồn cười lắm. “Không thì sao?” hắn hỏi, thêm một nụ cười hé lộ hàm răng trắng, đều tăm tắp – một kiểu cười rất khéo.
“Không thì cậu sẽ phải hối hận,” tôi nói, giọng lại run run.
“Ô,” hắn nói, đôi mắt nâu sẫm mở to giả vờ kinh sợ. “Cậu sẽ xuỳ anh bạn trai ra tấn công tôi à?”
Nếu tôi mà là hắn thì tôi sẽ không lôi điều đó ra mà làm trò đâu. Jesse có thể giết hắn – và có lẽ anh ấy sẽ làm thế thật nếu biết hắn đã trở lại. Nhưng có điều tôi không hẳn là bạn gái của Jesse, thế nên chắc anh ấy cũng chẳng việc gì phải đứng ra bảo vệ tôi khỏi những thằng khốn như cái kẻ đang đứng trước mặt tôi đây.
Chắc hẳn hắn đã thấy nét mặt tôi biểu hiện rằng đừng có đùa với chuyện-của-Suze-và-Jesse, vì hắn bật cười và nói: “Ra là vậy. Tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng Jesse lại là týp cậu thích cơ đấy. Cậu cần một người ít – ”
Hắn không kịp nói hết câu, vì đúng lúc đó, Cee Cee (lúc trước đi theo Adam đến chỗ tủ đồ của anh chàng – thế mà tối hôm trước hai đứa bọn tôi đã trang trọng thề với nhau qua điện thoại rằng bọn tôi sẽ không bắt đầu năm học mới mà lại đi chạy theo bọn con trai cơ đấy) giờ tiến lại, mắt cô nàng dán vào tên con trai đang đứng sát cạnh tôi.
“Suze,” cô nàng lịch sự nói. Khác với tôi, Cee Cee đã dành cả mùa hè để làm thêm không công, và do đó chẳng có nhiều tiền để đổ vào tủ quần áo đi học và đồ makeup. Nhưng cũng không phải Cee Cee chịu chi tiền vào thứ gì phù phiếm như đồ makeup đâu nhé. Điều đó cũng tốt thôi, vì là người bị bạch tạng nên cô nàng sẽ phải dùng đồ makeup loại đặc biệt, và cũng không thể cứ chạy đến quầy thu ngân của cửa hàng M.A.C. mà trả tiền như người ta vẫn làm được.
“Bạn nào thế?” cô nàng tò mò hỏi.
Tôi sẽ không đứng đó mà giới thiệu đâu đấy. Thực ra, tôi đang suy nghĩ nghiêm chỉnh đến việc chạy thẳng đến văn phòng và hỏi xem họ đang nghĩ cái khỉ gì mà lại đi nhận một thằng như thế này vào cái nơi mà tôi từng coi là một ngôi trường cũng tạm ổn cơ chứ.
Nhưng hắn giơ một trong hai bàn tay lạnh lẽo cứng rắn đó về phía Cee Cee và nói, kèm một nụ cười mà trước kia tôi thấy cũng không có gì đáng ghét lắm, nhưng giờ thì khiến tôi lạnh sống lưng: “Chào cậu. Tôi là Paul. Paul Slater. Rất vui được gặp cậu.”
Paul Slater. Không phải là một cái tên có thể khiến một cô gái sợ phát khiếp, nhỉ? Nghe cũng chả có gì xấu xa cả. Xin chào, tôi là Paul Slater. Trong câu nói đó chẳng có điều gì có thể cảnh báo cho Cee Cee biết một sự thật: Paul Slater là một kẻ bệnh hoạn, giỏi lôi kéo người khác, và cái nơi mà lẽ ra phải đặt trái tim thì ở đó lại là những cột băng lạnh buốt.
Không, Cee Cee chẳng biết gì hết. Vì tôi đã kể gì cho cô ấy đâu. Tôi chưa kể cho ai hết. Thật là lại càng ngu ngốc hơn nữa.
Nếu Cee Cee có cảm thấy ngón tay hắn quá lạnh đi nữa, cô ấy cũng không nói gì cả.
“Cee Cee Webb,” cô ấy nói, bắt tay hắn ta theo cái kiểu xã giao điển hình. “Hẳn cậu phải là học sinh mới, vì trước đây tôi chưa gặp cậu bao giờ.”
Paul chớp mắt, khiến người khác phải để ý đến hàng lông mi rất dài đối với một tên con trai. Trông chúng gần trĩu lại trên mí mắt hắn, như thể để nhấc được chúng lên phải tốn sức lắm vậy. Jake, ông anh con dượng của tôi cũng có hàng mi kiểu kiểu như thế, nhưng đối với anh ta, nó chỉ tổ khiến anh ta trông như buồn ngủ. Đối với Paul thì nó lại khiến hắn như một ngôi sao nhạc rock hấp dẫn. Tôi lo lắng liếc nhìn Cee Cee. Cô ấy là một trong những người lý trí nhất mà tôi biết, nhưng có ai trong số con gái chúng ta thực sự miễn nhiễm đối với loại ngôi sao nhạc rock hấp dẫn không?
“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến học,” Paul nói, thêm một nụ cười khoe răng. “Thật may, tôi lại có quen biết với cô Simon đây từ trước rồi.”
“Thật là tình cờ làm sao,” Cee Cee nói, là chủ bút tờ báo của trường nên cô nàng khoái dùng từ đao to búa lớn lắm, đôi lông mày trắng bạch kim hơi nhướn lên một chút. “Trước đây cậu học cùng trường cũ với Suze à?”
“Không,” tôi nói nhanh. “Không phải đâu. Này, chúng ta nên đến phòng điểm danh đi thì hơn, nếu không sẽ gặp rắc rối đấy…”
Nhưng Paul thì chẳng lo gì về chuyện gặp rắc rối cả. Có lẽ là vì Paul đã quen với chuyện gây ra rắc rối.
“Mùa hè vừa qua, Suze và tôi có chuyện,” hắn nói với Cee Cee, đôi mắt màu tím của cô nàng mở to phía sau cặp kính khi nghe tin này.
“Có chuyện á?” cô nàng hỏi lại.
“Chẳng có chuyện gì,” tôi nhanh miệng đảm bảo với cô nàng. “Tin mình đi. Chẳng có gì hết đâu
Đôi mắt Cee Cee thậm chí còn mở to hơn nữa. Rõ ràng cô ấy chẳng tin tôi. Ừ, sao cô ấy phải tin tôi chứ? Tôi là bạn thân nhất của cô ấy, điều đó đúng. Nhưng đã bao giờ tôi hoàn toàn trung thực với cô ấy chưa? Chưa. Và cô ấy biết rõ điều đó.
“Ô, vậy là hai cậu đã chia tay?” cô nàng hỏi thẳng.
“Không, bọn tôi không chia tay,” Paul nói, lại thêm một trong số những nụ cười bí ẩn ranh mãnh đó.
Bởi vì bọn tôi không bao giờ đi chơi với nhau hết, tôi muốn ré lên. Cậu nghĩ mình lại đời nào đi chơi với hắn hay sao? Hắn không phải người như cậu nghĩ đâu, Cee Cee. Bề ngoài hắn là người đấy, nhưng bên dưới cái vẻ đẹp mã đó, hắn là một… một…
Tôi thật ra cũng chẳng biết Paul là cái loại gì.
Nhưng thế còn tôi thì sao? Paul và tôi có nhiều điểm chung hơn là tôi dám nhận, ngay cả với chính bản thân mình. Cho dù nếu có đủ can đảm để nói ra điều gì như thế trước mặt hắn đi nữa thì tôi cũng chẳng có cơ hội nào cả, vì bất ngờ, một câu nói nghiêm khắc vang lên: “Cô Simon! Cô Webb! Không phải hai cô có giờ lên lớp hay sao?”
Xơ Ernestine – cái người mà ba tháng vắng mặt khỏi đời tôi cũng chẳng hề khiến cho bà ta kém đáng sợ đi tẹo nào, với bộ ngực khủng khiếp được tô điểm thêm bằng một cây thánh giá thậm chí còn to hơn nữa – đang lăn đến chỗ chúng tôi, cái ống tay áo rộng màu đen của bộ áo nữ tu bay phất phơ phía sau trông như hai cái cánh vậy.
“Đi đi,” bà ta chậc chậc, vẫy vẫy hai tay về phía tủ đồ của bọn tôi, dãy tủ được xây ốp vào trong những bức tường gạch chạy dài theo cái sân trong xinh đẹp của hội truyền giáo. “Hai cô sẽ bị muộn tiết đầu cho xem.”
Chúng tôi đi… nhưng thật không may, Paul theo sát gót.
“Suze và tôi quen từ trước,” hắn nói với Cee Cee khi chúng tôi đi dọc theo hành lang có mái che, tiến về phía tủ đồ. “Chúng tôi đã gặp nhau ở Khu nghỉ dưỡng Khách sạn và Sân golf PebbleBeach.”
Tôi chỉ biết nhìn hắn chằm chằm trong khi loay hoay với cái ổ khoá trên tủ của mình. Không thể tin nổi chuyện này đang diễn ra. Thực sự không thể tin được. Paul đang làm cái gì ở nơi này thế? Paul đang làm cái gì ở nơi này, đăng ký học ở trường tôi học, khiến cho thế giới của tôi – cái nơi tôi từng nghĩ mình sẽ thoát được hắn mãi mãi – trở thành một ơn ác mộng giữa đời thực thế này?
Tôi không muốn biết. Cho dù điều gì đã thôi thúc hắn quay lại đây đi nữa, tôi cũng không muốn biết. Tôi chỉ muốn tránh xa hắn ra, đi vào lớp, đến bất cứ nơi nào, bất cứ nơi nào cũng được… chỉ cần tránh hắn thật xa thôi.
“Ừm,” tôi nói, đóng cánh cửa tủ đánh sầm. Tôi hầu như chẳng biết mình đang làm gì nữa. Tôi thò tay vào, vớ lấy những cuốn sách đầu tiên mà ngón tay chạm phải. “Đi đây. Đến giờ điểm danh rồi.”
Hắn nhìn xuống chỗ sách trong tay tôi, những cuốn sách tôi đang cầm như thể cái khiên, như thể chúng sẽ bảo vệ tôi khỏi bất kỳ điều gì – mà tôi chắc chắn là có điều gì đó – hắn đang nhắm vào tôi. Vào chúng tôi.
“Cậu sẽ không tìm được chúng trong này đâu,” Paul nói kèm một cái hất đầu khó hiểu về chỗ sách giáo khoa chất đống trong tay tôi.
Tôi không biết hắn đang nói gì. Tôi cũng không muốn biết. Tất cả những gì tôi biết là tôi muốn ra khỏi đây, tôi muốn ra khỏi đây thật nhanh. Cee Cee vẫn đứng bên cạnh tôi, ngơ ngác nhìn hết tôi đến Paul. Tôi biết, thêm một giây nữa thôi là cô nàng sẽ bắt đầu hỏi cho xem, những câu hỏi mà tôi không dám trả lời… bởi vì nếu tôi có cố trả lời đi nữa thì cô ấy cũng chẳng tin đâu mà.
Thế nhưng, dù không muốn, tôi lại nghe thấy chính mình đang hỏi, như thể những từ ngữ đó đã bị lôi tuột ra khỏi miệng tôi một cách vô ý: “Tôi sẽ không tìm được cái gì trong này?”
“Những câu trả lời mà cậu đang đi tìm.” Đôi mắt xanh của Paul nhìn chằm chằm. “Tại sao trong bao nhiêu người mà cậu lại được chọn. Và đúng ra thì cậu là cái gì.”
Lần này thì tôi không cần phải hỏi hắn nói thế là có ý gì nữa rồi. Tôi biết. Tôi biết chắc chắn điều đó, như thể chính hắn đã nói ra lời vậy. Hắn đang nói đến cái tài năng mà chúng tôi có chung, hắn và tôi, cái tài năng mà có vẻ hắn làm chủ được tốt hơn rất nhiều – cũng có vẻ hắn hiểu biết về nó hơn hẳn – so với tôi.
Trong khi Cee Cee đứng đó nhìn hai bọn tôi chằm chằm như thể bọn tôi đang nói chuyện bằng ngoại ngữ vậy, thì Paul lên tiếng, giọng đều đều dễ nghe: “Khi nào sẵn sàng để lắng nghe sự thật về chuyện cậu là cái gì, thì cậu biết phải tìm tôi ở đâu rồi đấy. Vì tôi sẽ ở ngay đây thôi.”
Sau đó hắn bỏ đi, dường như không để ý đến những tiếng thở dài yểu điệu của bọn lớp tôi kéo theo khi hắn ta bước đi với vẻ uyển chuyển như loài báo
Đôi mắt màu tím vẫn còn mở to phía sau cặp kính, Cee Cee ngước lên nhìn tôi đầy thắc mắc.
“Thằng đó,” cô nàng tò mò hỏi, “nói cái gì vậy? Mà Jesse là tên nào mới được chứ?”