Tôi thầm nghĩ, trông Cha Dominic thật là buồn cười. Sao trông ông lại buồn cười thế nhỉ?
Khi ngồi dậy thì tôi mới nhận ra. Đó là vì chỉ một phần trong tôi là đang ngồi dậy, phần còn lại thì ở nguyên chỗ cũ, đang nằm trên mấy cái áo mặc khi hát đồng ca nhà thờ, mắt nhắm nghiền. Bạn biết không, trong phim Sabrina, cô phù thuỷ nhỏ, cái lúc cô ấy phân thân ra làm hai, để một người đi dự tiệc cùng với Harvey, và người kia thì đi dự hội nghị phù thuỷ với các bà cô ấy mà? Đó là điều đang xảy ra với tôi lúc này đây. Giờ tôi phân thân thành hai người rồi.
Trừ một điều là, chỉ một trong hai người là còn tỉnh thôi. Nửa kia thì chỉ nằm đó, nhắm mắt. Và bạn biết sao không? Cái vết bầm trến trán tôi trông đúng là khủng khiếp thật. Chả trách ai nhìn thấy nó cũng phải lùi lại vì kinh sợ.
"Susannah," Cha Dominic nói. "Con không sao chứ?"
Tôi rời mắt khỏi phần thân đang bất tỉnh kia. "Vâng," tôi đáp. Tôi cúi xuống nhìn phần linh hồn, trông giống hệt với cái người đang nằm bên dưới kia, chỉ trừ tôi đang toả ra vầng sáng yếu ớt. Nếu quen rồi thì đó đúng là một thứ phụ kiện thời trang tuyệt hảo. Bạn biết đấy, toàn thân phát sáng thực sự khiến cho sắc diện của con gái đẹp hơn nhiều. Với lại, có một điểm cộng nữa. Cái vết bầm trên trán tôi ấy à? Không còn đau đớn gì nữa.
"Con không có nhiều thời gian đâu," Cha Dominic nói. "Chỉ được nửa tiếng thôi đấy."
Tôi chớp mắt nhìn ông. "Làm sao con biết được khi nào thì hết nửa tiếng ạ? Con không có đồng hồ mà." Tôi chẳng đeo đồng hồ, vì cuối cùng thế nào cũng bị mấy con ma quái tính đập vỡ thôi. Với lại, ai thèm xem giờ làm gì cơ chứ? Biết giờ chỉ tổ chán thêm thôi.
"Thế thì đeo đồng hồ của ta vậy," Cha Dom nói, và ông tháo cái đồng hồ vỏ thép to tướng của đàn ông và đưa nó cho tôi.
Đó là thứ đầu tiên tôi cầm lấy trong bộ dạng hồn ma mới mẻ. Cầm sao mà nặng thế. Tuy vậy, tôi cũng đeo được nó vào cổ tay, cái đồng hồ lắc lẻo như một chiếc vòng vậy. Hoặc là cái xích tù nhân.
"Được rồi," tôi nói, ngước lên nhìn cái hố phía trên. "Bắt tay vào một việc chẳng đi đến đ tiếp theoâu."
Dĩ nhiên là tôi phải trèo lên rồi. Đừng hỏi tại sao lúc trước tôi không nghĩ đến điều này. Ý tôi là, tôi phải giơ tay lên, tóm lấy cái gờ của cái hố đó rồi đu mình trèo vào bên trong. Mà lại còn mặc bộ váy hai dây nữa chứ.
Mặc kệ, sao cũng được. Leo được đến nửa đường thì tôi nghe thấy một giọng nói thân quen đang réo gọi tên tôi.
Cha Dominic quay ngoắt lại. Tôi ngoái nhìn xuống từ bên trong cái hố - xuyên qua đó tôi chỉ có thể nhìn thấy màn sương xám xịt ẩm ướt đang phủ lấy gương mặt tôi - và thật bất ngờ, trông thấy Jack đang chạy qua những dãy ghế trong nhà thờ về phía chúng tôi, gương mặt vốn tái tái thì giờ trắng bệch đi vì sợ, và có cái gì đó lết theo đằng sau nó.
Cha Dominic vươn ra, tóm lấy nó ngay trước khi nó ào đến ôm lấy cái thân xác bất động của tôi. Rõ ràng nó không trông thấy đôi chân tôi đang đung đưa thò ra từ bên trong cái hố khổng lồ phía trên trần nhà thờ.
"Con đang làm gì ở đây thế?" Cha Dominic hỏi, mặt ông cũng trắng bệch gần ngang với mặt thằng nhóc. "Có biết giờ là mấy giờ rồi không hả? Bố mẹ con có biết con đang ở đây không? Hẳn họ phải lo phát ốm lên - "
"Họ - họ đang ngủ cả," Jack thở hổn hển. "Xin Cha, Suze quên mất rồi... chị ấy quên mất sợi dây thừng." Jack giơ cái vật dài màu trắng đã kéo theo đằng sau khi nó chạy giữa các hàng ghế. Đó là sợi dây thừng mà chúng tôi đã dùng trong lần đầu tiên cố gắng để yểm trừ linh hồn tôi. "Nếu không có sợi dây thừng thì làm sao chị ấy tìm được đường về?"
Cha Dominic cầm lấy sợi dây từ tay Jack mà chả thèm cảm ơn một câu. "Con đến đây như thế này là một sai lầm nghiêm trọng, Jack ạ," ông nói. "Con nghĩ gì thế? Ta đã bảo con là sẽ rất nguy hiểm rồi còn gì."
"Nhưng mà..." Jack cứ nhìn mãi cái phần thân xác bất động của tôi. "Sợi dây của chị ấy. Chị ấy quên rồi."
"Đây," tôi nói từ chỗ cái hố phía trên. "Ném nó lên đây."
Jack ngước lên nhìn tôi, và nỗi lo lắng biến mất khỏi gương mặt nó. "Suze!" nó hét lên đầy vui sướng. "Chị là một hồn ma!"
"Suỵtttt!" Cha Dominic trông bực bội. "Thật là, nói nhỏ thôi, ông trẻ."
"Chào Jack," tôi nói từ phía trên cái hố. "Cảm ơn em đã mang sợi thừng đến. Mà sao em đến được đây thế?"
"Em đi xe bus của khách sạn đấy," Jack tự hào khoe. "Em lén chui lên. Nó đi vào thành phố để đón rất nhiều người say xỉn. Khi đến gần Trường Truyền Giáo, em lén nhảy xuống."
Nếu thằng nhóc mà là con tôi thì tôi không thể nào tự hào về nó hơn được nữa. "Tính toán giỏi lắm," tôi nói.
Cha Dominic rên rỉ: "Đến giờ phút này rồi thứ đó quan trọng gì chứ. Đây, Susannah, bắt lấy sợi dây, và vì Chúa, nhanh nhanh lên đi - "
Tôi cúi xuống và bắt lấy chỗ cuối sợi dây, rồi thắt chặt quanh eo. "Được rồi," tôi nói. "Nếu nửa tiếng sau mà con chưa về thì Cha giật nhé."
"Hai lăm phút thôi," Cha Dominic chỉnh lại. "Chúng ta đã mất thời gian, nhờ ông trẻ này cắt ngang đây." Một tay ông nắm đầu kia sợi dây thừng, tay còn lại ông lôi trong áo khoác ra một cái đồng hồ bỏ túi. "Đi đi, Susannah," ông giục.
"Vâng," tôi nói. "Được rồi. Con sẽ quay về ngay."
Và thế là tôi vung chân trèo lên trên miệng hố. Lúc nhìn xuống, tôi thấy Cha Dominic và Jack đang đứng đó, ngước lên nhìn tôi. Và tôi cũng thấy chính mình, đang nằm ngủ như nàng Bạch Tuyết giữa vòng tròn nến lung linh. Cho dù nàng Bạch Tuyết thật chắc chả bao giờ mặc đồ Prada.
Tôi đứng dậy và nhìn xung quanh. Chẳng có gì cả.
Tôi nói thật đấy. Ở đó chẳng có gì hết. Chỉ có mỗi bầu trời đen với vài ngôi sao toả sáng lạnh lẽo. Và có một màn sương mù. Màn sương dày đặc lành lạnh ùa đến. Tôi nhủ thầm, rùng mình một cái, lẽ ra mình nên mặc áo len thì hơn. Màn sương ấy dường như khiến cho chỗ không khí tôi hít vào phổi trở nên nặng trĩu. Nó cũng giống như cái cách âm vậy. Tôi không nghe thấy âm thanh nào, ngay cả tiếng bước chân của chính mình cũng không.
Ôi. Hai mươi lăm phút cũng chẳng nhiều nhặn gì đâu. Tôi hít một hơi đầy không khí ẩm ướt và kêu: "Jesse ơi!"
Đúng là một cách hiệu quả. Nói thế chả phải Jesse xuất hiện đâu nhé. Không. Nhưng một kẻ khác thì có đấy. Trong bộ dạng của một võ sĩ giác đấu, không hơn.
Tôi không đùa nhé. Trông ông ta giống như cái người có hình in trên tấm thẻ American Express của mẹ tôi (tấm thẻ tôi hay mượn ấy mà, dĩ nhiên là khi được mẹ đồng ý). Bạn biết đấy, mũ bảo vệ của ông ta có gắn một thứ loè xoè như cái chổi, rồi chiếc váy ngắn bằng da, cái kiếm to đùng. Tôi không trông thấy được chân của ông ta vì sương dày quá, nhưng tôi đoán là ông ta đi xăngđan thắt dây lên tận bắp chân (những người nào chân to mà đi dép thế trông xấu chết được).
"Cô," ông ta nói bằng cái giọng trầm trầm, nghiêm nghị, "không thuộc về nơi này."
Thấy chưa. Tôi biết mặc váy hai dây là sai lầm mà. Nhưng ai mà biết được cái nơi giữ linh hồn này lại có quy định về trang phục cơ chứ?
"Tôi biết," tôi đáp, cười một cái xinh nhất. Có lẽ Cha D nói đúng. Có lẽ tôi có xu hướng sử dụng bản năng giới tính để đạt được điều tôi muốn thật. Rõ ràng là tôi đang đem sự nữ tính đó khoe với cái gã trông giống kiểu diễn viên Russell Crowe trước mặt tôi đây.
"Vấn đề là," tôi nói, nghịch nghịch sợi dây thừng. "Tôi đang đi tìm một người bạn. Có thể ông biết anh ấy đấy. Jesse de Silva ấy mà? Tôi nghĩ là anh ấy đến đây vào tối qua. Khoảng hai mươi tuổi, cao mét tám, tóc đen, mắt đen - " Và có cơ bụng đẹp chết người nữa chăng?
Bác Russell Crowe hẳn không nghe rõ rồi, vì bác ta lại nói: "Cô không thuộc về nơi này."
Thôi được, mặc cái váy hai dây này nhất định là một sai lầm. Bởi vì làm sao tôi có thể đá cho tên này tránh đường ra mà không làm rách váy bây giờ?
"Thưa ông," tôi nói, tiến lại gần ông ta và cố gắng không để ý đến bắp thịt ở ức ông ta nổi lên rất rõ, ngực ông ta còn to hơn cả ngực tôi. To hơn nhiều ấy chứ. "Tôi đã nói với ông rồi. Tôi đang đi tìm một người. Bây giờ, hoặc ông nói cho tôi biết ông có trông thấy anh ấy không, hoặc là ông tránh ra, hiểu không? Tôi là một người làm cầu nối của hồn ma, được chưa? Tôi có quyền được đến đây, cũng như ông thôi."
Dĩ nhiên, tôi chả biết điều đó có đúng không, nhưng kệ xác, tôi đã làm cầu nối cả đời rồi mà còn chưa từng được đến đây. Như tôi thấy thì có người đang nợ tôi một khoản kha khá đây.
Võ sĩ giác đấu có vẻ đồng ý. Ông ta nói bằng một giọng khác hẳn: "Một người làm cầu nối à?" ông ta cúi xuống nhìn tôi như thế tôi là một con khỉ tự nhiên ngồi dậy và đọc Lời Thề Yêu Nước.
Tuy thế, hẳn tôi cũng làm được điều gì đó đúng, bởi vì ông ta chậm rãi nói: "Tôi có biết cái người cô nhắc đến."
Sau đó, trông ông ta như thể đã quyết điều gì đấy. Bước qua một bên, ông ta nói như ra lệnh: "Giờ đi đi. Đừng mở cánh cửa nào hết. Anh ta sẽ đến."
Tôi trố mắt nhìn ông ta. Ái chà chà. "Ông... ông nói thật đấy chứ?"
Lần đầu tiên ông ta biểu hiện một tí tẹo tính cách. Ông ta nói: "Trông tôi có giống như đang đùa cô không?"
"Ừm," tôi nói. "Không."
"Vì tôi là người gác cổng. Tôi không nói đùa. Đi đi." Ông ta chỉ. "Cô không có nhiều thời gian đâu."
Xa xa, nhìn về phía ông ta chỉ, tôi trông thấy cái gì đó. Tôi không biết đó là gì, nhưng không phải là sương mù. Tôi chợt muốn ôm chầm lấy ông bạn võ sĩ giác đấu mới quen, nhưng cũng ghìm lại được. Trông ông ta không có vẻ gì là kiểu người giàu tình cảm gì cho lắm.
"Cảm ơn," tôi nói. "Cảm ơn ông rất nhiều."
"Nhanh lên," ông gác cổng nói. "Và phải nhớ, cho dù làm gì, cô cũng đừng đi về phía có ánh sáng."
Tôi giật cái dây thừng một phát để Cha D thả ra thêm chút nữa. Giờ đây tôi chỉ đứng đó, tay cầm dây, nhìn chằm chằm ông võ sĩ giác đấu.
"Đừng đi về phía có ánh sáng ư?" tôi hỏi lại. "Ông lại đùa rồi."
Xin thề, ông ta nói giọng bực mình. "Tôi đã bảo với cô rồi, tôi không đùa. Sao cô nghĩ rằng tôi lại đi nói ra một điều mà không có ý muốn nói?"
Tôi muốn bảo cho ông ta biết rằng cái chuyện đừng-đi-về-phía-có-ánh-sáng đó chiếu đi chiếu lại nhàm lắm rồi. Ý tôi là, cái phim Yêu tinh phần 1 cho đến hết cả Phần 3 đều có cái câu đó chạy làm nền mà.
Nhưng ai biết được? Có thể cái người viết ra những bộ phim đó cũng là một người làm cầu nối thì sao. Biết đâu ông ta và người gác cổng này là bạn bè với nhau hay gì đó.
"Ừm,""Được rồi," tôi nói, khép nép đi qua ông ta. "Hiểu. Không đi về phía có ánh sáng."
"Mà cũng đừng mở bất kỳ cánh cửa nào," người gác cổng nhắc tôi.
"Không cửa," tôi nói, chỉ tay vào ông ta và nháy mắt một cái. "Hiểu."
Thế rồi tôi quay lại, và màn sương biến mất.
Ừ thì, cũng không phải là biến mất thật. Nó vẫn còn đó, quẩn quanh gót chân tôi. Nhưng đã tan đi gần hết rồi, tôi có thể trông thấy mình đang đứng trên một hành lang hai bên là những cánh cửa. Trên đầu không còn cái trần nhà nào cả, chỉ có bầu trời đen như mực với những ngôi sao nhấp nhánh lạnh lùng. Tuy nhiên, cái hành lang dài đầy những cánh cửa đóng kín phía trước mặt tôi dường như trải dài ra đến vô tận. Mà tôi thì không được mở bất kỳ cánh cửa nào hết. Mà cũng không đi về phía ánh sáng.
Ừm, vế thứ hai thì dễ thôi. Tôi chả nhìn thấy ánh sáng nào để mà đi đến cả. Nhưng làm sao tôi lại không được mở bất kỳ cánh cửa nào trong số đó? Thật đấy. Có chuyện gì đang diễn ra đằng sau những cánh cửa đó nhỉ? Nếu mở ra một cánh, chỉ một khe hở nhỏ xíu thôi và he hé nhòm qua, thì tôi sẽ thấy gì? Một vũ trụ khác ư? Hành tinh Vulcan? Có thể đó là một thế giới mà Suze Simon là một đứa con gái bình thường chứ không phải là người làm cầu nối chăng? Có thể đó là thế giới nơi mà Suze Simon là nữ hoàng cựu học sinh, đứa con gái nổi nhất trường, và Jesse không phải là một hồn ma, có thể đưa cô ấy đến những buổi khiêu vũ, có chiếc xe ôtô riêng, và không sống trong phòng ngủ của cô ấy?
Chợt tôi thôi không còn thắc mắc gì về chuyện xảy ra đằng sau những cánh cửa đó nữa. Đó là vì, đang đi trên hành lang dài, tiến về phía tôi - cứ như thể vừa mới đùng một cái hiện ra từ trong không khí vậy - là Jesse.
Anh ấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Chẳng biết đó là do thấy tôi đang đứng đây (ở cái nơi mà tôi đoán là phòng chờ của thiên đàng chăng), hay là do thấy cái sợi thừng dài loằng ngoằng buộc quanh eo tôi, cái sợi thừng mà phải thú thật là trông chả hợp tông với cả bộ trang phục của tôi gì hết. Cho dù lý do đó là gì đi nữa, trông anh ấy có vẻ shock nặng.
"Ơ," tôi nói, đưa tay lên để đảm bảo rằng tóc mái đã che hết cái chỗ vết bầm xấu xí. "Chào anh."
Jesse đứng chết trân ở đó và chỉ trố mắt nhìn tôi. Cứ như thể anh ấy không dám tin vào mắt mình nữa. Trông anh chẳng khác tí ti gì so với lần cuối cùng tôi gặp anh. Ý tôi là, cái lần cuối cùng tôi gặp hồn ma của anh. Dĩ nhiên, lần cuối cùng tôi gặp anh thì đó là lần nhìn thấy cái xác đã bị huỷ hoại theo thời gian chứ, và cảnh tượng ấy đã khiến tôi mất sạch bữa tối vừa mới ăn xong.
Nhưng Jesse đang đứng đây thì trông đẹp hơn rất nhiều.
Tuy vậy, nếu như tôi mong đợi niềm vui khi tái ngộ - một cái ôm chẳng hạn, hay là (lạy trời) một nụ hôn đi - thì đúng là tôi đã phải thất vọng rồi. Anh cứ chỉ đứng đó nhìn tôi chằm chằm như thể từ sau lần cuối chúng tôi gặp nhau thì tôi đã mọc thêm cái đầu thứ hai rồi vậy.
"Susannah," anh nói khẽ. "Cô đang làm gì ở đây thế? Có phải cô - cô không - "
Tôi hiểu ngay ý anh muốn nói gì và đáp, bật cười lo lắng: "Chết? Tôi ư? Không, không, không. Không phải thế. Tôi chỉ... ơ... tôi lên trên này vì muốn... ơ... anh biết đấy... muốn xem anh có được ổn hay không..."
Thôi được rồi, tôi còn có thể kém cỏi hơn nữa không đây? Thật đấy mà. Kể từ khi quyết định sẽ đi tìm anh ấy, tôi đã hình dung ra khoảnh khắc này đến cả ngàn lần rồi, và trong tưởng tượng của tôi, tất cả những lời nói đều là vô nghĩa. Jesse chỉ vòng tay ôm lấy tôi và hôn tôi. Hôn lên môi.
Còn thế này thì... Thế này thật đúng là ngượng ngùng kinh khủng. Ước gì tôi chuẩn bị trước một bài trình bày nhỉ.
"Ừm," tôi nói. Cái điều thực sự bây giờ tôi đang ước là mình thôi nói ờ ừm đi. "Vấn đề là thế này, tôi muốn biết chắc chắn rằng anh ở trên này là vì anh muốn thế. Vì nếu anh không muốn ở, thì Cha Dom và tôi nghĩ là anh có thể quay về. Để... ừm... hoàn thành nốt bất kỳ điều gì đang còn níu giữ anh ở dưới kia. Ở thế giới của tôi ấy mà. Thế giới của chúng ta," tôi nhanh miệng chỉnh lại, nhớ ra điều Cha Dominic đã cảnh báo. "Ý tôi là thế giới của chúng ta."
Jesse vẫn cứ chỉ nhìn tôi chằm chằm. "Susannah," anh ấy nói. Giọng nói có gì đó kỳ lạ lắm. Một giây sau, khi anh ấy hỏi thì tôi mới biết lý do tại sao lại thế: "Chẳng phải cô là người đã đuổi tôi đến đây sao?"
Tôi há hốc miệng nhìn anh. "Gì? Anh đang nói cái gì đấy?"
Giờ thì tôi biết giọng nói của anh kỳ lạ ở chỗ nào rồi. Giọng nói ấy chất chứa đau buồn. "Chẳng phải cô đã," anh hỏi, "khiến tôi bị yểm trừ à?"
"Tôi ư?" Giọng tôi phóng vút lên trên quãng mười luôn. "Tôi ư? Jesse, dĩ nhiên là không rồi. Tôi không bao giờ làm thế. Ý tôi là, anh biết tôi sẽ không bao giờ làm một điều như thế mà. Thằng bé Jack đó đã làm đấy. Cô người yêu Maria của anh đã bảo nó làm. Cô ta đã cố đuổi anh đi. Cô ta bảo với Jack rằng anh đang quấy nhiễu, làm phiền đến tôi, và thằng bé đó chẳng biết gì, vì thế nó đã yểm trừ anh, rồi Felix Diego đã ném tôi từ trên mái hiên xuống, và rồi, Jesse, người ta đã tìm thấy xác của anh, ý tôi là hài cốt của anh, tôi trông thấy chúng và phát ói hết cả ra, con Spike rất nhớ anh, và tôi đã nghĩ là... anh biết đấy, nếu anh muốn thì anh có thể quay về, vì thế nên tôi mới cần đến sợi dây thừng này, để chúng ta có thể tìm đường quay trở lại."
Tôi đang nói ào ào. Tôi toàn thế thôi, cho dù không đứng ở nơi dành cho linh hồn đi nữa. Nhưng tôi không thể kìm chế bản thân. Mọi chuyện cứ như thể tuôn ra hết vậy. Ừm, không phải là mọi chuyện. Ý tôi là, tôi nhất định sẽ không nói cho anh ấy biết tại sao tôi muốn anh ấy trở về. Tôi sẽ không nhắc đến từ Y hay gì đó đâu. Mà cũng không nhắc đến lời cảnh báo của Cha D luôn.
"Đấy là," tôi nói tiếp, "nếu anh muốn quay về. Tôi có thể hiểu tại sao anh lại muốn ở đây. Ý tôi là, sau một trăm năm mươi năm, có lẽ đây là một sự giải thoát. Tôi nghĩ họ sẽ chuyển anh đi sớm thôi, và rồi anh sẽ có được một cuộc sống mới, hoặc là anh lên thiên đàng, hay gì gì đó. Nhưng tôi chỉ nghĩ là, Maria đã không công bằng khi làm như thế với anh - hai lần - và nếu anh muốn quay về để tìm hiểu xem tại sao anh còn lưu lại trên trái đất bên dưới kia lâu đến như thế, thì tôi sẽ giúp anh, nếu tôi có thể."
Tôi cúi xuống nhìn cái đồng hồ của Cha D. Nhìn cái đồng hồ còn dễ hơn nhìn vào gương mặt Jesse, để thấy anh ấy vẫn còn vẻ mặt khó hiểu kia, như thể anh chẳng dám tin vào cái điều đang nhìn thấy. Và nghe thấy.
"Khó khăn duy nhất là," tôi nói, "tôi có thể thoát ra khỏi thân xác chỉ trong vòng nửa giờ mà thôi, quá nửa giờ tôi sẽ bị lìa khỏi thân xác vĩnh viễn, mà chúng ta chỉ còn có mười lăm phút thôi. Thế nên anh phải nhanh lên và quyết định đi. Anh định sẽ thế nào đây?"
Tôi tự hỏi, thế đã đủ thiếu nữ tính chưa Cha Dom? Tôi hoàn toàn chẳng sử dụng gì đến nữ tính cả. Không ai có thể trách tôi cho dù tôi có cười một cái đi nữa. Tôi là hình mẫu của một người làm cầu nối chuyên nghiệp đấy nhé.
Chỉ có điều tôi chẳng biết liệu mình còn có thể khoác cái vẻ bề ngoài đang-lo-công-việc của mình đến bao giờ nữa. Nhất là khi Jesse vươn ra và đặt một bàn tay lên cánh tay tôi.
"Susannah," anh ấy nói, và giờ thì giọng nói chẳng còn đau buồn hay gì gì nữa, mà nếu tôi không nhầm, giống như đang nổi giận thì đúng hơn. "Có phải cô đang nói là cô vì tôi mà chết không?"
"Ừm," tôi nói, tự hỏi không biết nếu anh ấy mới là người chạm vào tôi thì như thế có bị tính là sử dụng những chiêu quyến rũ của phái nữ không. "Đúng ra mà nói thì không. Chưa đâu. Nhưng nếu chúng ta còn nấn ná ở đây lâu hơn nữa thì - "
Bàn tay tóm chặt lấy cánh tay tôi. "Đi thôi," anh ấy nói.
Tôi không dám chắc liệu anh ấy có thực sự hiểu rõ chuyện này không. "Jesse," tôi nói. "Tôi có thể tự tìm được đường về. Tôi đã làm thế này với người gác cổng này." Tôi giơ hai ngón tay bắt chéo (làm dấu hiệu cầu may). "Nếu anh muốn đi cùng tôi vì anh muốn quay lại thì được thôi, nhưng nếu anh chỉ muốn tiễn tôi ra đến chỗ cái hố đó thì tôi tự đi lấy được rồi."
Jesse chỉ nói: "Im đi, Susannah."
Và thế là, vẫn còn nắm lấy cánh tay tôi, anh ấy với lấy sợi dây thừng và bắt đầu đi theo nó trở lại theo hướng mà tôi đã đến.
Ô, tôi nhủ thầm trong khi anh ấy lôi tôi đi theo. Được rồi. Hay lắm. Giờ thì anh ấy giận tôi rồi. Tôi mạo hiểm mạng sống của mình - thì đúng là tôi đang làm đây còn gì - vậy mà anh ấy lại giận vì tôi làm thế. Thực sự lẽ ra tôi phải nghĩ đến rồi chứ. Ý tôi là, mạo hiểm mạng sống của bạn vì một tên con trai thì có khác gì nói ra cái từ Y đó đâu. Thậm chí còn tệ hơn nữa ấy chứ. Làm thế nào tôi thoát thân được bây giờ?
Tôi nói: "Jesse, đừng có tưởng bở tôi làm điều này vì anh đấy. Có anh làm bạn cùng phòng ấy à, chả hay ho quái gì đâu. Anh tưởng tôi thích đi học hay đi làm về rồi lại phải ngồi giải thích cho anh những chuyện vớ vẩn chắc? Tin tôi đi, phải sống mà có anh kè kè như thế chỉ tổ rắc rối."
Anh ấy chả nói gì hết, cứ chỉ lôi tôi đi theo thôi.
"Lại còn chuyện với Tad nữa," tôi nói, lôi lại chuyện cũ khó nhằn. "Anh nghĩ tôi thích có anh đi bám đuôi các cuộc hẹn của tôi chắc? Cuộc sống của tôi khi không có anh rồi sẽ khiến mọi việc trở nên đơn giản hơn nhiều, vì thế, đừng có nghĩ tôi làm điều này vì anh đấy. Tôi làm thế chỉ vì con mèo ngu si đó của anh đã kêu khóc chết đi sống lại mà thôi. Với cả, điều gì có thể khiến cô người yêu ngớ ngẩn của anh nổi đoá lên thì tôi sẽ làm điều đó."
"Nombre de Dios, Susannah," Jesse lầm bầm. "Maria không phải người yêu của tôi."
"Chắc chắn là trước đây từng thế," tôi nói. "Mà chuyện đó là thế nào? Đứa con gái đó đúng là một kẻ xấu tính hạng nhất Jesse ạ. Không thể tin được là anh từng đồng ý cưới cô ta cơ đấy. Anh đã nghĩ cái gì thế? Anh không thấy bên dưới cái mớ đồ đăngten đó cô ta là người như thế nào à?"
"Hồi đó," Jesse nói, hai hàm răng nghiến lại, "mọi chuyện khác, Susannah."
"Ố, thế à? Khác đến nỗi anh không thể nào biết được cái đứa con gái anh sắp kết hôn đó đúng là một kẻ - "
"Tôi hầu như chẳng hiểu gì về cô ta cả," Jesse nói, kéo tôi dừng đánh xịch một cái, trừng mắt nhìn. "Thế đã được chưa?"
"Nói hay đấy," tôi đáp. "Hai người là anh em họ cơ mà. Nếu anh muốn biết, thì đó là một điểm nữa khiến tôi thực sự phát - "
"Đúng thế, chúng tôi là anh em họ," Jesse ngắt lời, lắc lắc cánh tay tôi một cái. "Nhưng như tôi đã bảo rồi đấy, hồi đó mọi chuyện khác lắm, Susannah. Nếu còn nhiều thời gian, tôi sẽ kể cho cô - "
"Ô, đừng có như thế. Chúng ta vẫn còn" - tôi cúi xuống xem đồng hồ của Cha D - "mười hai phút nữa. Bây giờ anh kể đi."
"Susannah - "
"Ngay bây giờ, Jesse, nếu không, tôi thề sẽ đứng ỳ ra ở đây đấy."
Anh ấy thực sự đã rên lên vì cáu và nói ra một từ mà tôi nghĩ hẳn phải là từ rất bậy, chỉ có điều tôi không dám chắc vì đó là tiếng Tây Ban Nha. Ở trường người ta không dạy chúng tôi chửi thề bằng tiếng Tây Ban Nha mà.
"Được," anh ấy nói, buông cánh tay tôi ra. "Cô muốn biết chứ gì? Cô muốn biết hồi đó sống như thế nào chứ gì? Hồi đó khác, được chưa? California khác lắm. Hoàn toàn khác. Không có chuyện nam nữ bất phân. Con trai con gái không được chơi cùng nhau, không ngồi cạnh nhau trong lớp. Lúc duy nhất tôi ở chung một phòng với Maria là trong bữa ăn, hoặc thỉnh thoảng trong buổi khiêu vũ. Mà chúng tôi còn những người khác vây quanh. Tôi nghĩ có khi tôi cũng chỉ nghe cô ta nói được có vài từ, không hơn - "
"Vậy hẳn đó phải là những từ ngữ hay ho ấn tượng lắm, vì anh đã đồng ý cưới cô ta còn gì."
Jesse đưa bàn tay lên lùa qua mái tóc và lại kêu thêm một câu nữa bằng tiếng Tây Ban Nha. "Tất nhiên là tôi đồng ý cưới cô ta," anh ấy nói. "Bố tôi muốn thế, bố cô ta muốn thế. Làm sao tôi dám nói không? Tôi không muốn từ chối. Lúc đó tôi không hề biết cô ta là người như thế nào. Chỉ sau này, khi nhận được những lá thư cô ta gửi, thì tôi mới nhận ra - "
"Rằng cô ta không thể viết đúng chính tả?"
Anh ấy lờ đi. " - rằng hai chúng tôi chẳng có điểm chung nào cả, và sẽ không bao giờ có. Nhưng cho dù có thế đi nữa, tôi cũng không thể làm gia đình bị mất mặt vì dám huỷ hôn với cô ta. Không phải vì một việc như."
"Nhưng khi anh nghe nói rằng cô ta chả phải loại trong trắng thanh khiết như sương dưới đất?" tôi khoanh tay trước ngực và trừng mắt nhìn anh ta, một sản phẩm của cái thế kỷ 19 phân biệt đối xử giữa nam và nữ. "Lúc đó anh mới quyết định rằng cô ta không phải loại vợ tốt chứ gì?"
"Khi tôi nghe thiên hạ đồn thổi về Maria và Felix Diego," anh ấy bực bội nói, "tôi đã không lấy gì làm vui vẻ. Tôi biết Diego. Hắn không phải người tốt. Hắn tàn ác và... Lúc nào hắn cũng chỉ nhăm nhăm nghĩ cách kiếm tiền. Mà Maria thì có rất nhiều tiền. Hắn muốn cưới cô ta - cô có thể hiểu vì mục đích gì - vì thế, khi biết được, tôi quyết định tốt hơn hết là phải kết thúc chuyện này thôi, đúng vậy đấy - "
"Nhưng gã Diego đó có quen anh mà," tôi nói, giọng run run.
"Susannah." Anh ấy nhìn tôi chằm chằm. "Tôi đã quen với cái chết cả thế kỷ rưỡi nay rồi. Giờ tôi không còn bận tâm đến chuyện ai đã giết tôi, hay là vì lý do đi nữa. Ngay lúc này đây, điều quan trọng nhất đối với tôi là tôi không muốn thấy cô cũng có kết cục như thế. Giờ thì cô có đi không, hay là để tôi phải vác cô?"
"Thôi được," tôi nói, để anh ấy kéo tôi như cũ. "Nhưng có điều này cần phải thẳng thắn. Tôi không làm tất cả những việc này - anh biết đấy, tự đi yểm trừ bản thân rồi lên đây, vân vân - tôi không làm thế vì tôi yêu anh hay gì đó đâu đấy."
"Tôi không tưởng bở như cô đã nói đâu," anh ấy nói rất nghiêm chỉnh.
"Thẳng thắn nhé," tôi nói. Tôi tự hỏi không biết tôi thiếu nữ tính như thế đã đủ chưa. Mà thực ra, tôi bắt đầu nghĩ rằng mình đang hơi bị quá thiếu nữ tính rồi. Tôi đang hung hãn thì có. "Tôi không làm vì lý do đó. Tôi đến đây là vì con mèo. Con mèo đó rất nhớ anh."
"Lẽ ra cô không nên đến đây," Jesse nói nhỏ. Nhưng tôi vẫn nghe thấy đấy. Trên này không có mấy tiếng ồn. Chúng tôi đã đi khỏi chỗ hành lang - lúc chúng tôi quay lưng đi thì tôi thấy nó đã biến mất rồi - và trở lại chỗ có sương mù, lần theo sợi dây thừng mà may mắn có Jack nhớ ra để đem nó đến. "Tôi không thể tin nổi là áCha Dominic lại đồng ý."
"Này," tôi nói. "Đừng có lôi Cha D vào đây. Tất cả đều do lỗi của anh đấy chứ. Nếu ngay từ đầu anh nói thẳng nói thật cho tôi biết anh đã chết như thế nào thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi. Nếu anh nói thì ít ra tôi có thể bảo dượng Andy đào ở chỗ khác đi. Tôi cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng để đấu lại với Maria và gã chồng chết giẫm của cô ta. Tôi không biết tại sao bọn chúng lại khó chịu về chuyện người ta phát hiện ra chúng là hai kẻ giết người đến thế, nhưng chúng rất quyết tâm bưng bít chuyện xảy ra với anh cho thành một vụ bí - "
"Đó là vì," Jesse nói, "đối với chúng, từ khi chết đi, chúng không hề biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Chúng cứ ung dung yên nghỉ cho đến khi thấy rõ ràng là người ta sắp tìm thấy cái xác của tôi, điều đó hiển nhiên là sẽ khiến người ta mở ra một cuộc điều tra về nguyên nhân cái chết của tôi. Chúng không hiểu rằng từ bấy đến nay đã hơn một thế kỷ rồi. Chúng đang cố giữ, cố duy trì lấy cái địa vị của chúng trong xã hội: là những công dân hạng nhất trước kia."
"Tôi biết," tôi nói, sờ soạng cái vết bầm. "Chúng nghĩ rằng giờ vẫn còn đang là năm 1850, và chúng sợ hàng xóm láng giềng sẽ phát hiện ra là chúng khử anh. Ừm, rồi khoảng một ngày nữa thôi, tất cả sẽ lanh tanh bành hết cho xem. Sự thật sắp được hé lộ rồi, nhờ vào tờ Quả Thông Carmel đấy - "
Jesse xoay ngoắt người tôi lại để đối mặt với anh ấy. Trông anh ấy giận hơn bao giờ hết. "Susannah," anh nói. "Cô nói cái gì đấy?"
"Tôi đã kể hết toàn bộ chuyện này cho Cee Cee rồi," tôi đáp, không thể kìm nổi giọng mình có chút xíu tự-chúc-mừng-bản-thân. "Cô ấy đang học việc ở toà báo đó. Cô ấy bảo họ sẽ cho in bài đó - sự thực về chuyện đã xảy ra với anh - vào Chủ Nhật này."
Thấy vẻ mặt anh ấy càng khó chịu hơn, tôi nói thêm: "Jesse, tôi phải làm thôi. Maria đã giết người đàn ông ở hội sử học - cái người có bức tranh của anh mà cô ta đã lấy đi để làm lễ trừ ma ấy mà. Tôi tin rằng cô ta cũng đã giết ông nội của ông ta nữa. Maria và chồng cô ta đã giết tất cả những người nào cố nói ra sự thật về chuyện xảy ra với anh đêm hôm đó. Nhưng cô ta sẽ không thể làm thế được nữa. Bài báo đó sắp đến tay ba mươi lăm ngàn người. Mà có khi còn hơn, bởi vì họ còn đăng cả lên website của tờ báo nữa. Maria sẽ không thể giết tất cả những người đọc nó được."
Jesse lắc đầu. "Không đâu, Susannah. Cô ta sẽ chỉ giết cô mà thôi."
"Jesse," tôi nói. "Cô ta không thể giết được tôi. Cô ta đã thử rồi. Nói cho anh biết: giết được tôi là rất, rất khó đấy."
"Có thể không đâu," Jesse nói. Anh ấy đưa ra cái gì đó đang cầm trong tay. Tôi nhìn xuống, ngạc nhiên khi thấy rằng đó là sợi dây thừng chúng tôi đã lần theo. Nhưng thay vì đầu cuối của sợi dây thòng xuống cái hố mà tôi đã chui lên, thì nó lại nằm trong tay Jesse, đầu dây tưa ra. Như thể nó đã bị cắt.
Bị cảm thấy cắt bằng dao.