- Thử một miếng nào! – Mimi cầm một cái thìa trên có một viên tròn tròn đưa lên trước mặt anh trai – Ngon lắm đấy!
Anh trai cô nhìn món ăn có vẻ nghi ngờ. Một con nhím biển với măng tây có bọt, nghe vẻ không hay lắm. Nhưng anh vẫn dũng cảm cắn một miếng.
- Thế nào? – Mimi cười.
- Cũng không tệ - Jack gật đầu. Cô ấy lúc nào cũng đúng.
Họ đang ngồi ở một gian tách biệt trong nhà hàng tọa lạc tại Trung tâm Time Warner lấp lánh ánh đèn. Đó là nhà hàng thuộc lọai đắt nhất và nổi tiếng nhất ở Manhattan. Đặt chỗ trước ở Per Se cũng tương tự như được tiếp kiến Giáo hòang vậy. Gần như là không thể. Nhưng những cô thư kí của bố để làm gì cơ chứ.
Mimi thích thú với khu trung tâm mua sắm mới. Nó, như cô đã gọi, trông sáng bong và trơn nhẵn y như Force Tower. Mùi của nó cũng đủ thấy xa xỉ đến rùng mình, giống như những chiếc Mercedes mới toanh ấy. Tòa nhà và mọi thứ bên trong nó là một bản hợp xướng ca ngợi chủ nghiã tư bản và tiền bạc. Bạn không thể tiêu dưới 500 đô la cho một bữa ăn hai người trong bất kì nhà hàng bốn sao nào. Đây là một New York nổ chậm, tiền thưởng có bảy con số, một New York của các nhà tài phiệt và những tỷ phú bất ngờ, một New York của những kẻ đua ngựa ngỗ ngược với mấy bà vợ suốt ngày chỉ biết đến chuyện đầu tóc, trang phục.
Jack, đương nhiên, ghét điều đó, Jack thích một thành phố mà cậu chưa bao giờ trải nghiệm. Cậu thích khơi dậy nỗi nhớ về những ngày tháng huyền thọai của Ngôi Làng, nơi mà bất cứ ai từ Jack Pollock đến Dylan Thomas đều có thể đi lang thang trên những con phố đầy sỏi. Cậu thích sỏi, bùn và một Quảng trường Thời Đại tất bật với những con người bước vội vàng trên phố và những tay chơi bài bạc, cá độ cùng những quầy bar nước hoa quả dưới mặt đất (vì ở những câu lạc bộ không phục vụ rượu). Cậu không thể chịu nổi một New York bị lấn át bởi những thứ như nước trái cây Jamba Juice, sữa chua Pinkberry hay kem Cold Stone.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để tỏ ra xem thường cái nhà hàng sang trọng, mười sáu bàn, mà thiết yếu là phải được đặt giữa một khu mua sắm sầm uất như nơi cậu đang ngồi. Nhưng khi mỗi món ăn xuất hiện - trứng cá hồi muối và món hàu làm theo kiểu Pháp cùng nấm cục trắng được cắt nhỏ ăn với mỳ Ý, bí ngô nấu với thịt bò Kobe lọai ngon nhất thì Mimi có thể thấy cậu đang bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình. Mỗi món ăn chỉ có một nhúm, đủ để thưởng thức hương vị và để chúng lại cho người sành ăn tiếp theo.
Tối đó, họ đi bộ để tìm kiếm nơi có Máu Xanh tụ tập. Họ cũng chẳng mong đợi gì nhiều vì thực ra mà cà rồng chỉ ăn cho vui thôi. Nhưng rõ ràng người ta vẫn cần có cái gì đó để giúp kích thích vị giác. Một cặp vợ chồng Tiền Bối – thành viên danh dự trong Hội Kín – Margery và Ambrose Barlow – đang ngồi ở một cái bàn trong góc. Mimi nói rằng Margery lại ngủ thiếp đi vào khỏang thời gian giữa hai món. Nhưng người bồi bàn, người trông có vẻ quen với việc này, đơn giản chỉ lay bà ấy tỉnh dậy mỗi khi anh ta mang một món mới đến.
- Thế buổi mít-ting thế nào rồi? – Jack hỏi như tình cờ nhớ ra rồi đặt thìa xuống và gật đầu với người dọn bàn, ý rằng anh ta đã xong việc ở đó.
- Thật thú vị - Cô nói, nhấp một chút rượu – Kingsley Martin đã tở lại.
Jack nhìn một cách ngạc nhiên.
- Nhưng anh ta…
- Em biết – Mimi nhún vai – Lawrence sẽ không giải thích. Rõ ràng là có một lý do, nhưng nó quá quan trọng để cho cả Hội đồng biết. Em thề là, ông ấy đang điều hành Hội Kín cứ như đang ở thế kỉ mười bảy ấy. Đó là một trò hề “các thành viên cùng bầu cử”. Ông ta chẳng thèm quan tâm xem chúng ta nghĩ gì. Ông ấy chỉ làm điều ông ấy muốn thôi.
- Ông ấy hẳn phải có một lí do chính đáng cho hành động đó – Jack nói, mắt sáng lên khi bồi bàn mang ra một món mới trông ngon mắt. Cậu nhìn vẻ thất vọng khi thấy đấy chỉ là một nữa đĩa salad khoai tây.
Mimi cũng cau mày. Cô mong đợi màn pháo hoa về nghệ thuật ăn uống, chứ không phải chỉ là một món ăn đơn thuần. Nhưng khi đã thưởng thức, dù một miếng thôi cũng làm thay đổi suy nghĩ của cô.
- Đây là…món salad khoai tây ngon…nhất…trên thế giới.
Jack đồng tình, khi cậu nhai ngấu nghiến.
- Thật đẹp phải không? – Mimi hỏi về căn phòng và khung cảnh Central Park. Cô đi tới bàn và cầm tay Jack kéo đi.
Suýt bị giết ở Vernice có thể là điều tốt đẹp nhất đã xảy ra trong mối quan hệ giữa họ. Đối mặt với viễn cảnh sẽ mất đi người em song sinh mãi mãi, Jack bỗng trở nên vô cùng tận tâm.
Cô vẫn còn nhớ anh đã ôm cô thế nào vào cái đêm sau khi THỬ MÁU. Chỉ sau một đêm thôi mà gương mặt anh trông như đã già hơn nhiều vì lo lắng: “Anh rất lo. Anh sợ mất em”.
Mimi đã rất xúc động, đủ để tha thứ cho sai phạm của anh. “Không bao giờ, tình yêu của em. Chúng ta sẽ luôn luôn bên nhau”.
Sau lần đấy, không còn bất cứ cuộc nói chuyện nào nữa về Schuyler. Thậm chí ngay cả khi cái con chuột nhắt ấy chuyển về sống cùng nhà với họ thì Jack cũng không nói hcuyện với cô ta, anh ấy thậm chí cònn không thèm nhìn cô ta nữa. Theo như Mimi có thể thấy, khi cô bí mật thăm dò suy nghĩ của anh khi hàng rào bảo vệ anh bị tháo bỏ thì anh ấy không còn nghĩ gì về Schuyler nữa. Cô ta đơn giản chỉ là một vị khách phiền phức mà thôi. Nó cũng giống một vết bẩn mà ta không thể xóa sạch được.
Có thể sau tất cả thì cô cũng đã đạt được mọi thứ cô muốn. Cô đã không thể lọai bỏ được Schuyler nhưng vụ tấn công cũng thành công trong việc bảo vệ tình yêu của cặp ma cà rồng song sinh.
- Tôm càng và bơ chần - người bồi bàn thì thầm, nhẹ nhàng đặt hai món mới xuống.
- Vậy em nghĩ, chúng ta tội gì không mời mọi người đến buổi lễ đính ước – Mimi vừa nhai vừa nói.
Jack nhấm nhẳng.
- Ồ, em biết mà. Anh tòan thích những kiểu cổ lỗ sĩ, chỉ hai chúng ta dưới ánh trăng, bla, bla, bla. Nhưng anh nhớ Newport chứ? Giờ nó là một bữa tiệc đấy. Với lại anh cũng biết mốt bây giờ là tụ tập được bốn trăm người trong lễ đính ước mà. Em nghe nói Daysy Van Horn và Toby Abeville vừa đính ước ở Bali đấy. Nó được gọi là “Điểm đến của lễ đính ước”, Mimi cười khúc khích.
Jack ra hiệu cho bồi bàn mang một chai rượu khác ra.
- Em biết đấy, ngày nay phần lớn Máu Đỏ đều chờ đến tầm tuổi ba mươi mới kết hôn. Vậy sao ta phải vội vàng làm gì? – Anh hỏi nhưng vẫn chăm chú một cách rất hài lòng tới món ăn thứ bảy hay thứ tám gì đó: một bát súp đậu ớt.
- Được thôi, nhưng máu tôi màu xanh, anh bạn ạ - Mimi cong môi lên.
Đúng là Máu Đỏ người ta biết cách chờ đợi suốt một thời gian đến là nực cười, chờ cho đến đám cưới của mình nhưng tất cả đều chỉ là những đám cưới trần tục mà thôi. Người ta vẫn phá vỡ những lời thề của mình nhan nhản mà chẳng hề có hậu quả gì cả. Nhưng đây lại là một trường hợp thần thánh. Theo truyền thống thì các cặp ma cà rồng song sinh sẽ tổ chức đính ước vào dịp sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của họ. Nhưng Mimi thấy chẳng có lý do gì phải chờ đợi lâu đến thế vì trong Bộ Luật cũng không thấy có điều khỏan nào nói họ không thể tiến hành chuyện đó sớm hơn. Họ càng thề nguyền sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Khi những lời thề nguyền được trao đổi, linh hồn họ sẽ hòa trộn với nhau. Sẽ không gì có thể chen vào giữa hai người. Họ sẽ trở thành một cặp trong kiếp đời này, cũng giống như bao kiếp trước của họ. Một khi đính ước được thực hiện thì nó không thể phá vỡ trong suốt kiếp. Schuyler sẽ chẳng là gì ngòai một quá khứ xa xôi. Jack sẽ quên hết những cảm giác mà anh có về cô ta. Đính ước được vận hành theo những cách bí mật và không thể thay đổi được.
Mimi đã nhìn thấy điều này trong những kiếp trước - người anh sinh đôi của cô mong mỏi, đợi chờ Gabrielle (người mà giờ đây là Allegra Van Alen trong kiếp này) như thế nào khi anh còn trẻ, nhưng một khi anh nói ra lời thề nguyền của mình thì thậm chí anh sẽ không thể nhớ được tên cô ta là gì. Azrael sẽ là vì sao đêm duy nhất trong vũ trụ của anh.
- Chúng ta có nên tốt nghiệp trung học trước đã không? - Jack gợi ý.
Mimi không nghe anh nói. Cô còn đang mải nghĩ làm thế nào để giảm cân vừa chiếc váy đính ước.
- Mà, em không biết nữa nhưng có lẽ chúng ta nên trốn đi Mexico, anh nghĩ thế nào?
Jack mỉm cười và tiếp tục với món súp.