Cậu ta bước vào trong ánh sáng, khuôn mặt cậu được chiếu bởi ngọn lửa. Trông cậu vẫn vậy – ánh mắt buồn, mái tóc đen rối bù. Cậu vẫn mặc cái áo phông và quần jeans nhem nhuốc mà Schuyler nhìn thấy vào lần cuối gặp cậu ta.
- Dylan! Cậu không sao chứ? chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu đã ở đâu chứ? – Cô hạy tới, ôm chặt Dylan, nụ cười vui ngất ngây hiện trên khuôn mặt cô. Dylan! Vẫn còn sống! Dù không được mong đợi nhưng cậu vẫn rất được chào mừng. Schuyler có vô số câu hỏi: chuyện gì đã xảy ra vào cái đêm cậu mất tích? Cậu đã trốn thóat khỏi bọn máu bạc thế nào? Làm sao cậu có thể sống sót?
Nhưng ngay khi lại gần cậu, cô nhận ra có điều gì đó không ổn. Mặt Dylan xám xịt và giận dữ. Ánh mắt cậu ấy không tập trung và gần như bị kích động.
- Chuyện gì nữa vậy?
Nhanh như chớp Dylan đẩy mạnh Schuyler ra xakhỏi người mình một cách đầy hung bạo - SẦM! May mắn là Schuyler đã phản xạ nhanh hơn để kịp không bị bể đầu.
- Dylan! Cậu đang làm gì vậy? – Cô đưa tay lên để che chắn như cô có thể bảo vệ mình với hai bàn tay không.
SẦM! Lại một cú đẩy nữa. Lần này, cô bị ném đến tận ban công.
Schuyler nghẹt thở, cô cảm thấy như đầu mình có thể nổ tung dưới sức ép mà cô đang phải chịu.
Cô cố tháo chạy lên sân thượng, không có thời gian mà nghĩ xem mình nên làm gì. Cô ngóai nhìn qua vai mình. Dylan ngay đằng sau. Trông cậu ấy thật dữ dằn và điên lọan như đang bi một thế lực độc ác nào đó khống chế vậy.
- Sao cậu lại làm thế? – Cô khóc, khi cậu ta đưa ra một yêu cầu khác dứt khóat và tàn nhẫn hơn.
NHẢY ĐI!
Đúng. Cô phải phục tùng, cô phải nghe theo - NHẢY! – đúng vậy, cô sẽ làm, nhưng nếu cô không cẩn thận và cô không có thời gian để…cô có thể sẽ bị trượt chân…cô có thể…Ôi Chúa, điều gì sẽ xảy ra nếu Lawrence sai? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô không phải bất tử? Dù sao thì cô cũng vẫn còn một nửa là con người. Sẽ thế nào nếu cô không sống sót? Sẽ thế nào nếu không giống các Máu Xanh khác, khi chu kì ngủ, nghỉ và đầu thai không thuộc về cô? Sẽ thế nào nếu đây là cuộc đời duy nhất cô có? Nhưng bây giờ đã quá muộn để lo lắng về bất cứ chuyện gì – cô không còn lựa chọn nào khác. NHẢY! Cô không thể nhìn hấy mình sẽ đi đâu, cô sẽ rơi xuống, sẽ cố vùng vẫy…Cậu ấy ở ngay đằng sau cô, vì vậy, cô sẽ…
Cô nhảy khỏi sân thượng rồi bay….
Không có thời gian nghĩ tới một cái gờ rìa nào để bám vào, không có thời gian để bấu víu lấy một chấn song nào hết…Rồi mặt đất dần dần hiện ra…
Schuyler gắng hết mình chạm tới mặt đất bằng đôi chân, trên đôi giày của mình. UỴCH! Ngay chính giữa đám đông sành điệu tập trung trước nhà hàng phố Perry, người New York không để ý tới những kẻ phá rối bởi họ đang hút thuốc.
Bất thình lình, Dylan ở ngay sau cô. Quá nhanh, cậu ta quá nhanh…
Sau đó, có một sức mạnh mãnh liệt đã chi phối: không còn cú đánh nào nữa – mà là một cái khóa điều khiển. Nó đang đâm vào. Đây là cái mà Lawrence đã nói với cô, là yếu tố thứ 15 ít được biết đến của glom. Consummo Alienari. Làm mất hòan tòan trí não của một ai đó.
Với Máu Đỏ, alienari nghĩa là cái chết tức thì. Còn với ma cà rồng, nó hun đúc sự tê liệt vĩnh hằng – não bộ bị chi phối vì thế lý trí của người ta hàon tòan bị kiểm sóat. Lawrence đã nói với Schuyler Máu Bạc không chỉ biết đến là một lòai hút máu và lấy đi trí nhớ của mà cà rồng đực, thực hiện Caerimonia Osculor trên chính giống lòai của mình mà chúng còn có rất nhiều mánh khóe và trò lừa đảo khác sẵn sàng mỗi khi cần. Chúng không hút cạn máu tất cả các nạn nhân mà sẽ để một vài người sống sót bởi vì họ sẽ có nhiều ích lợi cho chúng. Schuyler cảm thấy sức nặng của alienari trên cơ thể…cô gần như không hcịu nổi; sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cô đầu hàng…cô cảm thấy chính mình đang yếu dần dưới sự điều khiển của alienar.
Cô sẽ còn lại gì nếu Dylan thành công? Cô nghĩ về mẹ mình - người còn sống nhưng như đã chết. Đó phải chăng cũng là số phận của cô? Cô không đứng vững trên đôi chân của mình nữa, nó đang run rẩy; chuyện này sẽ kết thúc sớm thôi. Nhưng rồi cô đột nhiên cảm thấy có cái gì đó trong bóng đêm - giống một cái đuôi, cái đuôi của một glom – và cô có thể phân tích đựơc tín hiệu, có thể thấy được phần nào đang cố gắng điều khiển mình, và cô xoắn nó lại, như đang vặn một cái đinh ốc…nhổ nó ra…rồi ngay khi giành thế chủ động, cô uốn cong nó bằng lý trí của mình và…
Dylen hét lên - cậu ấy đang đau - cậu ấy là người đã bị đập vào tường, không thể di chuyển trong khi cô đang nắm giữ cậu ta, kiểm sóat cậu ta bằng lý trí của mình. Cô có thể cảm nhận điều đó, có thể cảm nhận được mình đang chiếm ưu thế. Cô đang chiếm lĩnh, hoan hỷ một cách tham lam về thành công của mình. Cô vặn xoắn cậu ta – tòan bộ con người cậu ta bằng tâm trí của mình. Nó giống như một gọng kìm đang kẹt chặt cậu ta lại…
Cô đang giết cậu ấy…
Cậu ấy sớm đã không còn là chính mình…nhưng ý muốn của cô cứ kéo dài mãi…
Cho đến khi…
- SCHUYLER! DỪNG LẠI!
- ĐỪNG!
- SCHUYLER! - Một tiếng hét vang lên.
Tên cô. Đã có ai đó gọi tên cô, Oliver…bảo cô dừng lại.
Schuyler lờ mờ nhận ra hành động của mình nhưng vẫn chưa hòan tòan tỉnh táo. Cô vẫn đang đưa tay ra, và cách đó khỏang gần 10m, Dylan đang bị dính chặt vào tường. Cậu ấy bị treo lên đó do tâm trí của cô đang điều khiển chuyện ấy. Cậu ấy đang quằn quại. Cậu ấy không thể thở được.
- LÀM ƠN! - Lần này là giọng của một cô gái. Bliss.
Cô buông ra.
Dylan gục xuống đất.