- Mình nhớ cậu quá! - Cái hôn vào má cô của Oliver thật nhẹ nhàng và ấm áp, làm cho Schuyler cảm thấy nhoi nhói ở dạ dày trước sự âu yếm của cạu bạn.
-Mình cũng nhớ cậu - cô thì thầm đáp lại. Thế là đủ lắm rồi. Họ đã không ở bên nhau như thế đã nửa tháng. Trong khi cô rất muốn hôn vào cằm cậu ta, thì như một lẽ tự nhiên, cô dừng lại. Cô không cần phải làm điều đó ngay lúc này, và cô rất thận trọng về việc đó, bởi vì nó có thể làm cho cô cảm thấy thế nào. Cearimonia Osculor - Nụ hôn Thần thánh là một thứ thuốc phiện - một dộng lực thúc giục và không thể cưỡng lại được. Nó đem đến cho cô quá nhiều sức mạnh và quá nhiều sức mạnh dối với cậu ấy.
Cô không thể. Không phải ở đây. Không phải lúc này. Có lẽ để sau. Ngoài ra, nó cũng không an toàn nữa. Họ đang ở trong buồng cung cấp bên ngoài phòng sao chép. Bất cứ ai cũng có thể đi vào và bắt gặp hai người đang bên nhau, giống như họ luôn thế, giữa tiếng chuông đầu tiên và thứ hai của quãng thứ tư. Họ chỉ có năm phút.
- Cậu sẽ ở đây...tối nay chứ? - Oliver hỏi, giọng khàn khàn rót vào tai cô. Cô muốn đan những ngón tay mình vào mái tóc dày, màu caramel của cậu, nhưng cô đã kịp ngăn lại. Thay vào đó, cô chạm mũi mình vào cạnh đầu cậu bạn, mùi thơm của cậu ấy thơm ngai ngái.
Lâu nay họ đã trở thành bạn như thế nào mà cô không hề biết tóc của cậu lại có mùi như vậy? Nhưng bây giờ thì cô đã biết: nó giống như những ngọn cỏ sau cơn mưa. Cậu ấy có mùi thật tuyệt đến mức cô có thể khóc lên được. Nhưng dù có biện minh cách nào đi nữa thì vẫn phải thú nhận là cô đã bỏ quên cậu ấy. Cậu ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cô nếu cậu thực sự hiểu được những gì cô đã làm với mình.
- Mình không biết - Schuyler đáp lại, rồi ngập ngừng - Mình sẽ cố.
Cô muốn giảm nhẹ sự thất vọng của cậu bạn hết mức có thể. Cô nhìn vào khuôn mặt điển trai, đôi mắt màu lục nhạt ấm áp với những vết lốm đốm vàng nâu của cậu.
- Hứa đi - Giọng của Oliver rất lạnh lùng - Hứa đi - Cậu ghì chặt cô vào người mình, và cô rất đỗi ngạc nhiên trước sức mạnh của cậu. Cô không hề nghĩ rằng con người cũng có thể có sức mạnh như ma cà rồng trong một số trường hợp đặc biệt.
Trái tim cô tan nát. Charles Force đã đúng. Cô nên tránh xa cậu ấy thì hơn. Ai đó sẽ phải chịu đau đớn, và cô thì không thể chịu được khi nghĩ về những đau đớn Oliver phải chịu đựng vì cô. Cô không xứng đáng được như thế.
- Oliver, cậu biết không, mình...
- Đừng nói gì cả. Ở nguyên đó! - Cậu nói một cách dứt khoát rồi vội dời đi nhanh đến mức cô suýt bị mất thăng bằng. Sau đó cậu ấy đi nhanh hết mức có thể, bỏ lại cô một mình trong căn phòng tối với cảm giác trơ trọi, mất mát la lùng.
Tối hôm ấy, Schuyler đã vút qua con đường mưa tối om, thấp thoáng như một cái bóng màu bạc trong chiếc áo mưa mới. Cô có thể bắt một chiếc taxi, nhưng sẽ không có cái nào trong trời mưa như thế này, vả lại cô thích đi bộ hơn, hay nói cách khác là lướt đi hơn. Cô thích làm mềm cơ bắp ma cà rồng, thích xem xem mình có thể nhanh đến mức nào nếu mình chú tâm sử dụng các khả năng dặc biệt ấy... Cô đã đi bộ hết chiều dài của hòn đảo như một con mèo: cô di chuyển nhanh đến mức người vẫn còn khô nguyên. Không hề có giọt nước mưa nào dính trên người.
Tòa nhà ấy là một trong những tòa nhà kiểu căn hộ bằng kính trông đến lóa cả mắt được thiêt kế bởi vị kiến truc sư Richard Meier[1], nằm ở góc đường Pery và West Side Highway. Chúng phát ra ánh sáng giống như pha lê trong sương mù lúc chạng vạng. Schuyler chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi nhìn vào chúng, chúng mới đẹp làm sao.
Schuyler trượt nhanh vào bên trong những cánh cửa, cô rất thích thú với vận tốc của ma cà rồng - thứ đã làm cô trở nên vô hình đối với người gác cửa và cả những cư dân khác. Cô bỏ qua chiếc thang máy vì thích dùng khả năng siêu nhiên của mình đẻ chạy trên cầu thang phía sau. Cô nhảy từng nhịp ba, bốn, năm bậc một lần hoặc thỉnh thoảng còn mười bậc cùng lúc. Chỉ sau vài giây cô đã lên đến tầng thượng tòa nhà.
Thật là ấm áp khi ở trong căn hộ. Đèn đường thì rọi sáng mọi thứ bên trong những cửa sổ bằng kính từ sàn đến trần nhà. Cô ấn nút kéo rèm cửa tự động - họ lại để chúng mở ra một cách lộ liễu. Thật tuyệt vời làm sao khi một nơi lẩn trốn bí mật thế này lại nằm trong một trong những tòa nhà dễ nhìn thấy nhất ở Manhattan.
Người quản gia đã để gỗ lại cho cái lò sưởi, vì thế mà Schuyler nhanh chóng nhóm lên một ngọn lửa, dễ dàng chỉ như ấn một cái nút nữa vậy. Ngọn lửa bùng lên cao rồi bén vào gỗ. Schuyler nhìn ngọn lửa cháy, rồi, như thể cô còn nhìn thấy cả tương lai của mình trong đó, cô gối đầu lên tay.
Mình đang làm gì ở đây thế này?
Tại sao mình lại đến đây/
Điều bọn họ đang làm không phải chút nào. Anh ấy biết. Cô cũng biết. Họ đã nói với nhau đây là lần cuối cùng. Cứ như thể họ có thể chịu đựng được điều đó vậy. Cô co cảm giác vừa say mê cừ phiền muộn trước viễn cảnh cuộc gặp gỡ của họ.
Cô tự làm cho mình bận rộn bằng việc làm sạch cái máy rửa bát đĩa và dọn bàn ăn. Châm nến. Cô kết nối dàn máy nghe nhạc vào chiếc iPod, và nagy sau đó giộng hát của Rufus Wainwright vang vọng khắp các bức tường. Đó là bài hát về sự khát khao tình yêu - bài hát yêu thích của họ.
Cô ngắm nhìn phòng tắm và biết rằng chiếc áo choàng của mình vẫn đang treo trên móc trong căn phòng nhỏ. Có rất ít bằng chứng cho thấy sự có mặt của họ ở nơi này: một vài cuốn sách, một vài bộ quần áo và hai tuýp thuốc đánh răng. Đây không phải là nhà. Đây là một nơi trốn bí mật thì đúng hơn.
Cô tự ngắm mình trong gương - tóc rối tung còn đôi mắt thì sáng lên. Anh ấy sẽ ở đây ngay thôi. Tất nhiên là anh ấy sẽ đến rồi. Anh ấy là người rất kiên định mà.
Giờ hẹn đã trôi qua mà vẫn không thấy có ai đến. Cô co đầu gối lại trước ngực, cố gắng kìm nén nỗi thất vọng đang dâng lên.
Suýt chút nữa cô đã ngủ thiếp đi ngay trước khi cô thấy một bóng người trên bậc cầu thang.
Cô ngước mắt lên một cách đầy hi vọng, cảm thấy trong mình lẫn lộn cảm xúc vừa tò mò dự đoán vừa có một nỗi sầu miên man. Tim cô đập dồn dập. Thậm chí nếu ngày nào cô cũng nhìn thấy anh ấy, thì nó vẫn như là lần đầu tiên vậy.
- Hây! - Giọng nói vang lên rồi một chàng trai bước ra khỏi góc khuất tối om.
Nhưng người ấy không phải người cô đang mong đợi
BẢN GHI ÂM LƯU TRỮ:
Kho lưu giữ lịch sử
TÀI LIỆU ĐÃ ĐƯỢC PHÂN LOẠI:
Bản thu âm báo cáo của Venator, file 2/1
Schuyler Van Alen - một người trong giai đoạn chuyển đổi, rraats đáng chú ý. Thích được bao bọc bởi Huyết Linh của cô - một cậu con trai tên OliverHazazard Perry. Người còn sống sót sau hai cuộc tấn công của Máu Bạc. Sẽ tiếp tục giám sát vì vẫn chưa tìm ra chứng cứ thuyết phục cho việc cô ta vô tội.
Bliss Llewlly: một trường hợp thú vị. Hay phàn nàn về việc bị đau đầu, hay chóng mặt, quay cuồng và thấy những cảnh tượng hắc ám. Có thể đó là do tác dụng phụ của sự chuyển đổi. Được phát hiện bị chìm trong hồ ở công viên Central vào tối 28/11. Đã xoay xở để cứu vớt vấn đề mà không để lộ ra cái vỏ bọc.
Madeleine Force: sở hữu sức mạnh đặc biệt của bóng tối và thể hiện sự coi thường luật lệ một cách công khai. dặc biêt là về những thứ liên quan đến sự gần gũi với con người.
Cập nhật về Dylan Ward:
Đội trên đảo Long Island báo cáo là đã thấy đối tượng chạy trốn khỏi nhà Ward trên đảo Shelter. Đã cho quân tăng cường đến để mang cậu ta về.