Bliss chạy nhanh hết mức có thể. Cô đã nhìn thấy tất cả mọi thứ. Cô đang ngồi trong cabin, và đã thấy tất cả: Schuyler nhảy xuống, Dylan rượt đuổi theo sau rồi tình huống đảo ngược lại. Cô dã chứng kiến nỗi đau đớn của Dylan và sự tinh thông của Schuyler.
Ôi Chúa, đừng để Schuyler giết cậu ấy.
- Dylan! – Bliss quỳ xuống bên cạnh anh. Anh nằm sấp mặt xuống vỉa hè nên cô nhẹ nhàng xoay người anh lại và để anh ngả người trong tay cô. Anh ấy gầy quá…chỉ da bọc xương dưới lớp áo phông. Cô ôm anh dịu dàng như đang nâng niu một con chim non. Anh ấy đã bị hủy họai, đã trở nên điên dại, nhưng anh ấy là của cô. Nước mắt cô lăn trên má.
- Dylan! – Cô nghẹn ngào.
Khi về đến nhà sau cuộc hẹn với Dylan mà không thấy anh ấy tới như đã định, cô biết ngay có gì đó không ổn. Cô gọi cho Oliver và hẹn đến gặp mình ở tòa nhà căn hộ Phố Perry sớm nhất có thể. Dylan đã nói tất cả những điều anh dự định mà bây giờ đã hòan thành. May mắn thay, Bliss biết về bí mật của Schuyler và nơi cô đến vào tối hôm đó.
Dylan mở mắt. Cậu giật mình khi nhìn thấy Bliss, rồi quay sang Schuyler, cậu kêu lên một tiếng kinh hãi “Argento Croatus!”.
- Cậu có bị điên không? – Schuyler hỏi. Oliver đứng ngay cạnh để bảo vệ cô. Cô không thể tin vào tai mình. Dylan vừa gọi cô là Máu Bạc. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy? Sao giọng cậu ấy lại như thế?
- Dylan, dừng lại đi! Sky…anh ấy không biết mình đang nói gì đâu – Bliss kêu lên lo lắng – Dylan, làm ơn đi, anh không biết mình đang nói gì đâu.
Dylan phớt lờ, con ngươi giãn to ra nhanh chóng như thể vừa có ánh đèn flash chiếu vào mắt. Rồi cậu bắt đầu cười ré lên.
- Cậu biết cậu ta quay lại mà không nói cho mình biết sao? – Schuyler hỏi với giọng buộc tội.
- Ừ - Bliss thở dài - Tớ không muốn nói cho cậu biết vì…- Vì cậu sẽ nói cho Hội Kín. Cậu sẽ bảo họ đưa anh ấy đi. Và đúng, anh ấy đã thay đổi. Anh ấy đã khác trước. Anh ấy không giống như trước nữa. Vài chuyện khủng khiếp không thể nói ra được đã xảy ra với anh ấy. Nhưng mình vẫn yêu anh ấy. Cậu hiểu đúng không? Chính cậu, cậu cũng đã mong chờ một cuộc hẹn với một người, nhưng người đó đã không đến còn gì.
Schuyler gật đầu. Cả hai đều hiểu nhau mà không cần nói ra. Đó là cách của ma cà rồng.
- Bình tĩnh nào, cậu ấy không thể như thế được; chúng ta cần giúp cậu ấy! – Schuyler tiến đến gần họ hơn.
- Đừng chạm vào tôi! – Dylan hét lên. bất ngờ, cậu ta đứng dậy rất nhanh, túm lấy cổ Bliss, những ngón tay xương xẩu của cậu ta bóp một cách thô bạo lên cần cổ xanh xao của cô.
- Nếu các người không giúp tôi thì tức là các người là một trong số chúng - Cậu ta nói đầy đe dọa, càng siết chặt cổ Bliss hơn.
Bliss bắt đầu khóc.
- Dylan…đừng mà!
- Schuyler lao tới Dylan nhưng Oliver đã ngăn cô.
- Đợi chút! - Cậu nói - Đợi chút!...Tớ không thể để cậu bị đau thêm lần nữa….
Trong khi đó, Dylan càng đẩy Bliss ra xa hơn, xa hơn bằng lý trí của mình. Bliss khụy gối xuống.
Bây giờ, đến lượt Schuyler hét lên, đến lượt Schuyler cầu xin Dylan dừng lại.
Dylan không thèm để ý tới họ, cậu ta giữ chặt cổ Bliss bằng tay rồi nghiêng người xuống, miệng kề lên cổ cô. Schuyler có thể nhìn thấy những chiếc răng nanh trắng của cậu đang thò ra. Cậu ấy chuẩn bị hút máu.
- Không…Dylan…Làm ơn! – Bliss thì thào – Không…!
- Để tớ đi – Schuyler hất tay Oliver ra. Bliss nhìn người bạn của mình cuống quýt chuẩn bị một câu thần chú để giải thóat cô khỏi Dylan.
Nhưng ngay trước khi Schuyler có thể tạo ra công lực thì đôi vai Dylan run lên rồi cậu ta gục xuống đất một cách tự nguyện, đột nhiên thả nạn nhân ra. Bliss ngã xuống, những vết bầm tím do ngón tay gây ra vẫn in hằn trên cổ cô. Dylan gục đầu giữa hai đầu gối thổn thức:
- Địa ngục nào vừa xảy ra thế này? – Anh khóc nấc lên. Cuối cùng thì Bliss cũng có thể nhận ra giọng nói của anh. Lần đầu tiên vào tối hôm đó, Dylan mới có vẻ là chính mình.