Lúc đó khoảng hơn bảy giờ tối một chút, Rei vừa tắt vô tuyến vừa chuẩn bị ra ngoài. "Khi đó tôi đã khoá cửa xong xuôi thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi đã định mặc kệ, nhưng rồi không hiểu tại sao lại quyết định quay lại. Không hiểu tại sao tôi cảm thấy rất bỏn chồn nớng ruột. Nhưng thật đáng ghét, khi tôi vừa bước vào thì chuông điện thoại im bặt.
Rei vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa quay ra cửa thì điện thoại lại vang lên. Cô vớ lấy cái điện thoại, gắt gỏng:
- Alô, tôi là Rei đây.
Đầu dây bên kia thoáng vẻ ngập ngừng, rồi một giọng nói hơi run run vang lên:
- Dạ, làm ơn cho tôi gặp nữ cảnh sát Rei Hino
Rei gầm lên:
- Tôi đã nói rồi mà, tôi là Rei Hino đây. Có chuyện gì không?
Giọng nói bên kia càng run hơn:
- Vâng, vâng... - Giọng nói bỗng trở nên gấp gáp - Cháu gái tôi đang gặp nguy hiểm. Làm ơn tới giúp chúng tôi với...
- Bà hãy bình tĩnh đã - Rei cảm thấy hơi xấu hổ vì đã xãng gịong, vội nói nhỏ lại - Cháu gái bà là ai, đang gặp nguy hiểm gì. Bà cứ nói từ từ thôi.
- Xin hãy nghe tôi nói đã. Làm ơn gấp lên cho. Tôi là Kea Oil ở lâu đài Oil thuộc ngoại vi thành phố. Đêm nay cháu gái tôi sẽ gặp nguy hiểm, Mong cô lập túc tới cứu nó giùm. Xin cô, tôi không thế nói nhiều được. Làm ơn tới mau.
- Nhưng bà...
Có tiếng cụp máy ngay lập tức. Rei đưa mắt nhìn cái điện thoại, bản thân cô cũng không rõ người phụ nữ kia vừa nói gì. Phu nhân Kea, cháu gái bà ta và nguy hiểm, thế là thế nào nhỉ. Liệu việc này có thật hay không. Nếu như đây chỉ là một trò đùa thì sao. Lâu đài Oil đâu phải nơi ai muốn tự do đơn đặt thế nào là được đâu. Cô như mường tượng thấy mình đang nằm ngay trên trang nhất tờ báo "Tổng hơp": Ngày hôm qua một vỉệc rất khôi hài đã xảy ra. Nữ cảnh sát Rei Hino nổi tiếng của chúng ta đã xông thẳng vào lâu đài Oil với súng ống trang bị đầy đủ vì nhận được một lời kêu cứu từ chính bà chủ lâu đài. Nhưng rất cuộc chính sự trợ giúp của cô đã khiến bà Kea suýt chết ngất vì sợ hãi. Nguyên nhân chính của việc này là do trò đùa của một kẻ vô công rồi nghề nào đó. Đây không phải lần đầu tiên..."
Rei quẳng điện thoại xuống bàn, đoạn quay người bước đi. Nhưng nếu điều này là thật thì sao? Nếu như bà ta đã gặp nguy hiểm thật sự thì cô không thể bỏ qua cho mình vì nạn nhân đã kêu cứu mà cô không thể làm gì để giúp. Những suy nghĩ rồi rắm trong lòng cô. Khoan đã, có một cách để kiểm chúng kia mà. Cô liền bấm một con số quen thuộc trên điện thoại:
-Alô!Ken đây.
- Ken à, tôi là ReiHino đây. Cậu có thể nối máy cho tôi đến lâu đài Oil được không.
Giọng nói bên kia đầy kinh ngạc:
- Lâu đài Oil à, có việc gì không vậy. Cậu quen tới tận người ở lâu đài đó sao?
- Làm ơn đi Ken, đang có việc gấp đây.
- Được rồi,cậu đợi chút đi.
Trong lúc chờ nói máy, Rei cảm thấy bồn chồn không yên. Ồ có tín hiệu rồi, Ken đã nối được máy rồi.
Một giọng nói trong trẻo vang lên trong điện thoại:
- Alô, đây là lâu đài Oil.
- Làm ơn cho tôi gặp bà Kea có việc gấp.
- Xin lỗi, nhưng cô là ai ạ. Hiện nay bà chủ không có ở đây, có gì cô cứ nhắn tôi sẽ chuyển lại ngay khi bà ấy về.
-...Vậy làm ơn cho tôi gặp cô Umi cững được.
- Tôi rất tiếc, nhưng cả ngày hôm nay tôi cũng không thấy cô Umi đâu. Có lẽ cô ấy ra ngoài chưa về. Cô có nhắn gì không.
- Không, tôi sẽ gọi lại sau. - Rei buông máy.
Làm gì có chuyện hai người cừng vắng nhà một cách đầy trùng họp như thế, hơn nữa người vắng nhà lại vừa điện thoại đến cầu cứu cô. Vậy là sao đây. Nên coi nó là một trò đùa hay một chuyện hoàn toàn nghiêm túc đây. Lý trí và cái bụng đói đang bảo cô mặc kệ, nhưng trực giác của một cảnh sát thì lại bắt cô phải làm rõ mọi chuyện. Rốt cuộc cái bụng và bệnh lười đã thắng. Cô thủng thẳng bỏ đi ăn tối, sau đó về nhà nằm dài xem vô tuyến. Thật kỳ lạ nhưng thời gian dường như trôi chậm chạp hơn mọi khi. Chương trình vô tuyến thì chán phèo, không có gì ngoài mấy trò khôi hài nhạt thếch, Mà dù cô đã ăn rất no, nhưng ruột gan cô vẫn nớng như lửa đốt.
"Lúc đó, không hiểu sao tôi lại bỏ mặc mọi thứ để phớng thẳng đến đó. Ngaycả lúc gần đến nơi và cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết mình đến đó là đúng hay sai nữa. "-Rei khẽ thở dài nói với ngài thị trưởng.
- Cô làm gì cũng đúng mà Rei - Ngài thị trưởng mỉm cười - Sau đó có chuyện gì thật à?
- Có Rei hơi ngừng lại một chút...
.... Khi tôi đến nơi thì trời cũng không khuya lắm. Ánh trăng toả sáng vằng vặc khắp lâu đài. Thoạt nhìn nó chẳng có gì khác so với mọi khi, không, ý tôi là nó không có gì khác so với các lâu đài khác. Tôi đỗ xe ở khá xa lâu đài, dưới một bớng cây rậm rạp đủ để không ai nhận ra. Nhưng dù có quan sát kỹ lưỡng đến đâu thì tôi vẫn chẳng nhận ra có điều gì bất thường cả. Tất cả đều hoàn toàn yên lặng. Không hiểu sao tim tôi vẫn đập rất mạnh, một cảm giác bồn chồn bỗng dâng lên trong lòng tôi, và tôi không thể nào trấn áp nó được. Tôi bước lại gần lâu đài. Cầu treo đã kéo lên, còn hào nước xung quanh quá sâu để tôi có thể lội qua được. Tất cả những cái đớ thay vì cản trở lại vô cùng kích thích khiến tôi nảy ra ý định phải vào trong bằng được.
Tôi chợt nhớ mình còn một cuộn dây thìm gở ngoài xe. Xin ngài đừng cười, không phải lúc nào tôi cũng có sẵn thứ đó trong ô tô đâu, chỉ vì tuần trước tôi có đi cưỡi ngựa và đã học trò quăng thòng lọng. Tôi đã không nghĩ rằng cái dây đó lại có ích đến thế, cứ như là định mệnh đã sắp đặt để hôm đó tôi bắt buộc phải trở thành một tên đạo chích trèo tường khoét vách vậy. Sau đó tôi tháo giầy ra buộc vào một đầu làm thành một cái móc rồi tung nó lên tường lâu đài. Cơ thể tôi khá nhẹ so với sợi dây, vì thế tôi đã có thể đu lên một cách dễ dàng.
Bên trong lâu đài hoàn toàn im lặng. Tuy đèn đuốc vẫn sáng bình thường, nhưng tuyệt nhiên không có một bớng người. Vào lúc mười giờ tối mà không có một bớng người nào trong lâu đài thì quả là một điều rất khó hiểu. Không ai lại đi ngủ sớm như vậy cả. Nhịp tim tôi lúc này lại càng nhanh, đập như trống liên thanh trong lồng ngực và tôi có cảm giác ở xa cả cây số vẫn có thể nghe thấy rõ.
Tôi bước chầm chậm dọc theo dãy hành lang vắng teo, vừa đi vừa nhìn quanh quất, vừa hy vọng được gặp một ai đó để chúng tỏ lâu đài này vẫn bình thường, vừa không mong gặp một ai đó khi mình đang đột nhập vào đây một cách bất hợp pháp. Tôi đi qua sảnh rồi xuống phòng ăn. Cả trong sảnh lẫn phòng ăn đều không một bớng người, tụa như toàn bộ lâu đài đã bốc hơi hết cả vậy. Tôi đi thẳng xuống bếp. Đèn vẫn sáng trưng, và phía trong thấp thoáng bớng người, dù không có bất kỳ tiếng động nào. Tôi rớn rén tiến lại gần. Có người thật.
Nhưng tất cả đều nàm gục trên bàn nhu chết rồi. Tôi giả vờ đánh rơi một cái lọ. Bên trong hoàn toàn yên lặng, chứng tỏ không ai nghe thấy tiếng động tôi vừa gây ra: Tôi đẩy cửa bước vào, chạm nhẹ vào người một người nằm gần cửa nhất. Cơ thể còn ấm, chắc là chết chưa lâu. Tôi chạm nhẹ lên mũi. Ồ không, hơi thở vẫn bình thường mà. Tôi lật vội người đó lên. Khoan đã, hình như mấy người này chỉ ngủ thôi chứ chưa chết. Chắc chắn có kẻ nào đã lén cho thuốc ngủ vào thức ăn, căn cứ vào hiện trạng thế này thì cô thể đoán rằng họ đang ăn dở thì đã lăn ra ngủ hết. Kẻ nào đó vẫn còn lương tâm, thay vì giết chết hết bọn người hầu thì chỉ làm họ mê đi thôi. Nhưng như vậy thì rõ ràng có một âm mưu gì đó đang diễn ra ở đây, vậy lời kêu cứu hồi tối không phải là giả rồi.
Rei quay ngược lên lâu đài. Cô mở của hẳn căn phòng một, không còn rụt rè e ngại nữa. Bây giờ là chuyện liên quan đến sinh mạng con người rồi. Đám người nằm trong nhà ăn trang phục hoàn toàn giống nhau, chứng tỏ đó toàn là người hầu. Chúng có thể đánh thuốc mê bọn người hầu, nhưng không có nghĩa là chúng sẽ tha cho những vị chủ nhà. Không chừng họ đang gặp nguy hiểm. Tất cả các căn phòng đều trống không. Vậy họ đang ở đâu chứ. Rei bắt đầu hối hận. Lẽ ra cô phải đến ngay khi nhận được lời kêu cứu. Lẽ ra cô phải tin tưởng người phụ nữ đó. Bây giờ biết tìm họ ở đâu đây.
Rei vội chạy xuống bếp. Phải đánh thức đám người hầu dậy để họ cùng đi tìm với cô. Biết đâu lâu đài này có tầng hầm thì sao, tất cả những lâu đài cổ đều có hầm ngầm mà. Rei chạy vội xuống bếp. Chợt cô ngửi thấy một mùi hương rất lạ. Mùi hương thơm ngọt ngào và sực nức, lại có cảm giác vừa huyền bí vừa quen thuộc. Đúng rồi, cô đã bắt gặp mùi hương này trong lần truy quét đám Digan ở ga xe điện ngầm. Mùi hương trầm. Cô vội đi theo hướng của mùi hương.
Kì lạ thật, cô đã đi khắp lâu đài khắp các phòng nhưng không thể phát hiện ra một điều bất thường nào, nếu như không có người được coi là một điều hoàn toàn bình thường. Toà lâu đài như bị bỏ bùa ếm, chìm trong sự yên tĩnh đến rợn người. Ruột gan Rei càng nớng như lửa đốt. Cô chạy như điên trên dãy hành lang, sộc vào từng phòng, nhòm vào tận gầm giường, mở hết cách cánh cửa tử, nhưng tuyệt nhiên không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào. Mùi hương trầm càng ngày càng nồng nặc. Nó luẩn quẩn trong không khí như trêu ngươi cô. Hình như nó đậm nhất là trong gian đại sảnh. Nhưng trong này hoàn toàn trống tron. Rei ngẩng mặt nhìn lên trần nhà. Những chùm đèn trang trí bằng phalê lỗng lẫy bật sáng trưng, đảm bảo mọi ngõ ngách trong căn phòng đều phô bày ra hết. Hoàn toàn bình thường. Chợt Rei hơi cau mày. Có phải vì nhìn quá lâu lên ánh sáng hay không mà cô cảm thấy có một chùm đèn hơi xệ xuống so với những chùm khác. Đó là chùm nhỏ nhất nằm ở góc bên trái và nếu không phải cô bị hoa mắt thì chắc chắn rằng nó đang thấp hơn những chùm đèn khác, phải đến 5 cm. Rõ ràng điều bất thường nằm ở đó, không phải là một sự cố ý trong trang trí vì tất cả những chùm đèn khác đều y hệt như nhau. Nhưng làm thế nào bây giờ. Rei nhìn cuộn dây thừng trên tay. Cô suy nghĩ trong một thoáng (thật ra là không nghĩ gì cả) rồi quãng một đầu lên trên chiếc đèn. Buổi học tuần trước hoàn toàn không uổng phí, vì sơi dây đã quấn gọn lấy chiếc đèn. Cô quả là thiên tài trong lĩnh vực tung dảy thòng lọng, một ngày nào đó cô sẽ sang Mỹ bắt ngựa hoang (^ ^)
Rei kéo nhẹ sợi dây. Cây đèn chùm không nhúc nhích, Làm sao giờ, nếu nó là một chùm đèn thật thì sao. Cùng lắm họ sẽ được thay một cái đèn mới thôi chứ gì. Rei tăc lưỡi kéo mạnh tay rồi nhắm nghiên mắt. Cô cảm giác như cả trần nhà rớt xuống, vì dường như có một tiếng uỳnh rất lớn vang lên. Nhưng không có tiếng vở của phalê. Cô từ từ mở mắt ra. Một cái gì đó đang lơ lửng trước mắt cô. Nó giống như là một chiếc thùng gỗ, được thả từ trên trần nhà xuống, bốn sợi xích sắt neo chặt ở bốn cạnh thùng, Rei đưa tay níu nhẹ rồi đung đưa. Rất chắc chắn. Cô loay hoay trèo vào trong cái thùng, lòng thầm nghi không hiểu làm cách nào để cái thùng trở về vị trí cũ.
Trong lòng thùng khá rộng, Rei đưa mắt nhìn sang bốn phía rồi nhìn lên trần nhà. Làm thế nào để lên đó bây giờ. Chợt cái thùng động đậy rồi từ từ trôi lên phía trên. Hơi bất ngờ và mất đà Rei ngồi phịch xuống sàn thùng. Hoá ra cô không cần làm gì cả. Cái thùng này chắc chắn đã được thiết kế để sau một phút sẽ được rút lên như cũ.
Đang đi lên ngon trớn, cái thùng bỗng khựng lại rồi dùng hẳn. Rei đưa mắt nhìn xung quanh. Cô đang ở trong một căn phòng nhỏ và hẹp, tối om. Rei bước vội ra khỏi thùng. Cô dò dẫm bước quanh căn phòng. Mùi hương trầm thật đậm tựa như những bí ẩn đang ở rất gần đây vậy. Có một cái khoảng sáng nằm ở góc phòng, tuy không đủ sức chiếu sáng cả căn phòng nhưng nó cũng nổi rõ mồn một trong bóng tối. Kea bước lại gần. Một cái gương nằm ngang mặt cô, không đúng, đây là một ô cửa kính thì đúng hơn, và ánh sáng hắt ra từ đó. Rei ngó qua ô cửa kính. Cô suýt kêu lên kinh ngạc. Cô đang nhòm xuống một căn phòng rất lớn, nằm sâu hẳn xuống so với căn phòng nhỏ cô đang đứng.
Căn phòng khá rộng, chắc phải bằng cái sảnh ở dưới nhà. Trên tường cắm chi chít những ngọn nến trên những chân đế kiểu cổ rất đẹp. Chính giửa nhà là một cái bệ lớn bằng đá hoa cương trắng tuyệt đẹp, trên bệ rải một tấm khăn lụa màu vàng thêu chỉ đỏ. Bên cạnh cái bệ, nằm ở bên trái là một cái đỉnh lớn bằng đồng đen đang bốc khói nghi ngút, chắc mùi trầm hương bay ra từ đó. Sát cửa ra vào là một cái bàn đẩy nhỏ có bánh xe, trên bàn để một số dụng cụ gì đó xa quá cô không nhìn rõ lắm, hình như trong đó có một cái cốc, tất cả đều lấp lánh ánh vàng. Xa hơn một chút đang nằm dưới đất là một cô gái trẻ - một cô bé gái thì đúng hơn vì trông cô bé chỉ khoảng l4 - l5 tuổi mái tóc vàng óng bỏ xoã, thân hình rũ rượi, nếu không phải đã chết thì chắc chắn là bị thuốc mê.
Cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông tóc đen bước vào, theo sau là hai cô gái, một cô với bộ tóc nâu thẵm, còn cô kia có bộ tóc màu vàng óng ả như những tia nắng mặt trới. Sau cùng là một cậu bé, khoảng 5 - 6 tuổi, có nước da xanh xao còi cọc.
Rei đã nhận ra cô gái tóc vàng, đó chính là người vẫn là đầu đề chính cho báo chí gần đây: bà quả phụ trẻ tươi Kea Oil. Bà ta đang làm gì ở đây thế nhỉ. Vậy lời kêu cứu kia là sao, vì lõ ràngbà ta đi cùng với đám người kia không phải với tư cách là một người bi ép buộc mà giống đồng bọn thì đúng hơn. Vừa nhìn thấy cô gái trẻ, bà ta đã lao vội đến:
- Các người đã làm gì nó vậy.
Căn phòng tuy lớn, nhưng lại đóng kín, vì thế nhưng lời nól trong căn phòng vang lên rõ mon một bên tai Rei. Cô cảm thấy Kea có quen biết với cô bé đang nằm dưới đất không chừng đó chính là Umi, cháu gái của bà ta.
Chàng trai tóc đen bước lại gần,giữ tay bà ta lại:
- Không sao đâu, cô ta chỉ đang ngủ thôi.
Anh ta bế xốc cô bé lên, thơng thả bước lại gẫn cái bục đá hoa cương trắng rồi thận trọng đặt cô bé xuống. Anh ta đưa tay vuốt lại tóc, quần áo cô bé với vẻ rất trìu mến. Kea la lên:
- Bỏ tay khỏi người nó nhanh lên.
Chàng trai quay lại, hơi mỉm cười. Trái tim Rei đập thình thịch trong lồng ngực. Đẹp trai quá, cô chưa bao giờ gặp một người nào đẹp trai đến thế này.
- Vâng thưa bà chủ - Anh ta vừa mỉm cười vừa cúi đầu trước Kea. - Tôi sẽ rất nhẹ nhàng mà. Bây giờ cũng chưa đến giờ. Chưa đúng thời khắc mà. Chắc bà vẫn còn nhớ giây phút đầu tiên của hai ông già chứ, đúng lúc hai cây kim đồng hồ chạm vào nhau ở con số mười hai mà. Chúng ta sẽ cùng đợi đến phút đó chứ.
Rei thoáng thấy Kea hơi đỏ mặt, không hiểu vì lẽ gì. Cô gái tóc nâu đã mang vào phòng hai chiếc ghế từ lúc nào, thơng thả đặt lại gần Kea:
- Xin mời bà ngồi.
Kea ngồi phịch xuống ghế, tuy ở khá xa nhưng Rei cảm thấy bà ta đang có một tâm trạng không được tốt lắm. Họ đang chuẩn bị làm gì thế nhỉ. Hình như sắp có một nghi lễ gì đó, Rei có cảm giác như đang ở xứ xở phương Đông huyền bí trong một ngôi đền cổ nào đó.
Mùi hương trầm vẫn bốc lên ngào ngạt làm không khí càng trở nên huyền bí.. Kea vẫy tay về phía đứa trẻ:
- Lại gần đây, Pat.
Rei suýt kêu lên kinh ngạc. Đứa bé kia là Patinol, là người thừa kế lâu đài Oil ư. Sao lại có thể thế được. Nó phải mười bốn mười lăm tuổi gì đó mới đúng chứ, sao lại nhỏ con như một đứa trẻ lên năm như vậy? Chẳng trách chẳng bao giờ Kea để con trai xuất hiện trên báo, chắc đứa bé đó mắc một căn bệnh gì đó. Hay đây là một nghi thức chữa bệnh? Nhưng nếu như vậy sao phải đánh thuốc mê toàn bộ lâu đài, sao Kea còn phải cầu cứu đến cô. Sắp xảy ra chuyện gì vậy.
Kim đồng hồ nhích chậm chạp đến con số mười hai. Chàng trai tóc đen vụt tiến lại gần cái bệ đá hoa cương:
- Sắp tới giờ rồi, Kitanai, chuẩn bị đi.
Cô gái tóc đen liền đẩy cái bàn sát tường lại gan bệ. Trên bàn có một cái khay phủ vải trắng toát trên khay có một con dao lớn nhọ nhoắt và một cái cốc có chân đế kiểu cổ màu vàng óng, sáng lấp lánh. Chàng trai tóc đen cầm chiếc cốc đưa cho cô gái còn mình thì cầm lấy con dao:
- Cô nhớ phải làm gì chứ. Khi tôi đâm con dao vào cổ cô ta thì cô hứng chiếc cốc vàng này vào. Sau đó phải đưa cho Pat uống ngay. Nhớ là uống ngay lập tức.
Kea đứng bật dậy:
- Sao, chẳng nhẽ phải làm thế thật sao?
Vâng thưa bà. Có lẽ hơi kinh khủng đối với một người như bà. Tôi nghi bà nên đi ra ngoài cho đến lúc tiến hành xong. Sẽ rất nhanh thôi mà.
Kea chợt gào lên:
- Dừng lại, không thể được, ta không cho phép.
Bà ta lao đến cái bệ đá hoa cương. Chàng trai tóc đen liền đứng chắn trước mặt:
- Xin bà đùnglàm thế!
Kea trọn mắt quát lớn:
- Lui ra.
Lucifer hơi cau mày lại tỏ ý không bằng lòng, nhưng vẫn nói rất nhã nhặn:
- Không thể được đâu, thưa bà. Tất cả đã quyết định rồi mà.