Trong đồn cảnh sát thành phố, Rei đang.ngồi chơi điện tử. Trò đua xe quỷ quái này khó thật. Dù cô chưa bao giờ thiếu tự tin về tay lái của mình, cô vẫn không thể nào phá đảo nổi.
Rei bực mình quẳng cái điện tử xuống bàn. Cô châm một điếu thuốc rồi nằm dài xuống ghế. Hôm nay rảnh rỗi quá, nhưng không phải vậy mà cô thấy nhàm chán. Dù sao cũng không nên có một vụ đất nhà hay xô xát trong một buổi sáng đẹp trời như thế này. Cô nhắm mắt lại, thiu thỉu ngủ.
- Rei nhìn này, -Tiếng Elegant gọi giật giọng làm cô choàng tỉnh - Cô có nhớ cô bé Umidol mà cô đã cứu năm ngoái không. Cô bé ấy sắp kết hôn rồi này.
-Vậy hả, - Rei trả lời hờ hững.
Umidol, cô nhớ chứ. Lâu đài Oil, đám cháy, và những thứ khác tất cả đâu phải là những thứ dễ lãng quên. Nhưng cô phải quên nó đi, phải quên hết. Tất cả những thứ đó đã qua rồi. Thật may là cô bé đó không còn nhớ gì, nếu không, liệu cô bé có sống nổi không còn nhớ gì, nếu không, liệu cô bé có sống nỗi không?
Rei vớ lấy chai rượi, tu một ngụm. Không nên nhớ về cái đêm khủng khiếp đó nữa. Một nghi lễ tế thần giữa một cái thành phố văn minh như thế này không thể nào tuởng tượng nổi.
- Ui, chú rể đẹp trai quá. Xem này - Elegant vụt đọc to lên - Trong vài tuần tới, lễ kết hôn giữa cô Umidol và ông Lucifer Oil sẽ được tiến hành. Cô.Umi là người sống sót sau đám cháy khủng khiếp năm ngoái tại lâu đài Oil. Còn chú rể cũng là người thuộc dòng họ Oil, một người cháu họ của ngài Olive. Lại một cuộc hôn nhân nữa giữa dòng họ Oil danh giá cổ kính và những mỹ nhân xinh đẹp nhà...
Rei đứng bật dậy chụp lấy tờ báo. Lucifer à. Cái tên này nghe quen quá. Đúng rồi. Cô đã nghe thấy điều đó vào cái đêm hôm đó. Tiếng hét lanh lảnh của bà Kea như vang lên rõ mồn một bên taì cô "Lucifer, dùng lại, không được đuổi theo nó. Hãy để cho nó đi... " Đúng rồi. Mái tóc đen dài, đôi mắt màu xám bạc sâu thẳm, khuôn mặt đẹp như một vị thiên thần và nụ cười, nụ cười quen thuộc đến sỏn gai ốc. Chính hắn, chính hắn là kẻ đã đuổi theo cô và Umi đêm hôm đó. Nhưng chẳng lẽ hắn còn sống nổi ư, sau khi đã nhận của cô trọn năm viên đạn, lại kẹt trong đám cháy khủng khiếp đó. Lẽ nào đây chỉ là người giống người mà thôi.
Rei nhìn chăm chăm vào bức ảnh màu in to bằng đúng khổ báo. Đôi mắt này, chính đôi mắt này đã nhìn cô đêm đó, đôi mắt đã khiến máu cô như đông đặc lại trong huyết quản, làm cơ thể cô như bị thôi miên đến mức gần như là không cử động được. Chắc chắn là hắn rồi. Không hiểu bằng cách nào mà hắn còn sống sót sau vụ cháy khủng khiếp đó, nhưng đúng là hắn.
Vậy thì Umi nguy mất. Hắn đã quay lại để trả thù. Hoăc hắn muốn tiếp tục cái nghi lễ khủng khiếp năm xưa. Dù là điều gì đi nữa thì Umi vẫn đang rất bị nguy hiểm. Không được. Cô phải ngăn cái đám cưới này lại. Cô phải vạch mặt hắn, phải bắt hắn trả giá cho bao mạng người đã chết tại lâu đài Oil. Hắn phải đền tội.
Rei với lấy cái áo khoác, Cô lút súng la kiểm tra, nạp đạn vào cẩn thận rồi đút vào bao, dợm bước ra khỏi phòng. Elegant giật vội lại tờ báo:
- Cậu định đi đâu đó?
Rei định đi thẳng, nhưng rồi lại quay lại:
- Cảnh sát trưởng đang ở đâu nhỉ?
Elegant vẫn dán mắt vào tờ báo, trả lời lơ đãng:
- Hình như ông ấy đến toà thị chính. Ngài thị trưởng đang cần gặp ông ấy gấp thì phải.
- Vậy a, vậy thì càng tốt. Ngài thị trưởng cũng nên biết việc này. Ông ấy cũng có thể ra một quyết định đặc biệt mà không lo có sự xen vào ầm ĩ của đám báo chí. Đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Elegant buông tờ báo, nhướng mắt lên nhìn Rei:
- Cậu lẩm bẩm gì đó?
Rei không trả lời, đớng sầm cửa lại. Cô phớng thẳng tới toà thị chính. Không thề tin nổi là chỉ cần nhìn thấy mặt cô là mấy anh chàng bảo vệ cho vào ngay. Khỉ thật, chẳng lẻ cô lại nổi tiếng đến như vậy ư.
Rei vừa mỉm cười vừa bước nhưng bước dài gấp rút qua dãy hành lang vắng tanh. Cô hơi ngại khi nghe rõ tiếng giầy của mình gõ lộp cộp trên sàn nhà. Hai bên tường treo những bức hoa cỏ xưa của các danh hoạ nổi tiếng nhưng thú thực cô không thấy đẹp mắt chút nào. Cô dừng lại trước cánh cửa phòng ngài thị trưởng, hít một hơi dài rồi đưa tay lên gõ cửa.
...
- Mời vào.
Một âm thanh trầm và ấm áp vang lên làm cô thấy rất yên tâm. Cô rớn rén cầm lấy tay nắm cửa, quay nhẹ một vòng. Cánh cửa đột ngột bật mở làm Rei giật mình nhảy lùi lại. Một cô gái bước ra, nhìn cô chăm chú:
- Có việc gì không thưa cô.
Rei vội đáp:
- Tôi muốn gặp ngài thị trưởng một chút - Cô vội nói thêm - Có việc rấtcần.
- Cô là Rei Hino, nữ cảnh sát trứ danh năm ngoái đã cứu cô Umi thoát khỏi trận hoả hoạn, đúng không?
Rei hơi sửng sốt:
-Vâng, sao cô biết?
Cô gái mỉm cười:
- Cô rất nổi tiếng mà. Xin mời cô vào, ngài thị trưởng đang đợi cô.
"Sao ngài ấy biết mà đang đợi tôi" - Rei thoáng thắc mắc, nhưng rồi cô vẫn lẳng lặng bước vào theo cô gái.
Một người đàn ông rất đẹp trai khoảng hơn 40 tuổi mặc một bộ vest màu xám nhạt may rất khéo đứng bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi, chìa tay ra với cô:
- Xin chào, cô là Rei Hino nỗi tiếng đó ư. Tôi đã nghe kể rất nhiều về cô. Rất vui khi được tiếp đớn cô ngà yhôm nay.
Rồi ông ta vội nói ngay:
- Xin mời, xin mời cô ngôi.
Rei ngồi xuống ghế.
- Cảm ơn ngài. Rất may vì đã gặp được ngài.
Cô thư ký đặt một tách trà Grey trước mặt Rei:
- Xin mời cô. Có cần thêm một chút đường nữa không ạ?
Rei kinh ngạc:
- Sao cô biết...
Cô thư ký mỉm cười:
-Cô thích uống trà Grey phải không. Cho thêm một giọt chanh vào nữa, và một phần tư thìa đường. Đương nhiên là tôi biết rồi. Tôi là một fan hâm mộ của cô mà.
Ngàỉ thị trưởng ngắt lời:
- Được rồi, rất cảm ơn cô. Ki. Cô có thể ra được rồi.
Cô thư ký mỉm cười với Rei một lần nữa rồi bước ra khỏi phòng. Ngài thị trưởng nhìn Reivới vẻ hơi bối rối, kéo ghế ngồi xuống:
-Xin lỗi cô cô ta hơi nồng nhiệt một chút, Rei cầm tách trà lên nhấp một ngụm, không biết phải bắt đầu như thế nào. Câu chuyện quá hoang đường và cô không có bất kỳcái gì để có thể làm chứng cứ. Nhưng nếu không nói ra thì Umi sẽ gặp nguy hiểm. Chuyện đó đã xảy ra một lần và không có gì chứng tỏ nó sẽ không xảy ra tiếp. Mà sao ngài thị trưởng chẳng nói câu gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt rất thông cảm và khuyến khích, ánh mắt đó như một lời khích lệ khiến Rei cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. "Rei, mày không được hèn nhát. Mày không được để cái chết của phu nhân Kea trở thành vô ích. Dù muốn dù không,bây giờ người duy nhất biết được sự thật và có thể ngãn chặn nó chính là mày. Nữ cảnh sát Rei quả cảm đâu rồi. Mày chẳng lẽ lại nhụt chí vì một điều vớ vẩn như thế sao? Cố lên Rei.
- Thưa ngài thị trưởng, tôi có một chuyện muốn nói.
- Tôi vẫn sẵn sàng nghe đây - Ngài thị trưởng mỉm cười đôi mắt ấm áp như khuyến khích.
Rei hít một hơi dài:
- Vâng đó là câu chuyện đã xảy ra một năm về trước. Chắc ngài còn nhớ ngày này năm ngoái, lâu đài Oil đã bị phát hoả và cháy rụi hoàn toàn. Vào đêm hôm trước đám cháy, tôi đã nhận được một cú điện thoại kỳ lạ.