hai người vừa ăn vừa trò chuyện cũng phải nửa tiếng mới xong. Thông tỉnh bơ móc tiền ra trả vì ai lại để cho con gái trả tiền chứ. Anh nói với Liễu khi ngồi chờ lấy tiền thối:
- Em ra lấy xe, mình đi uống cà phê rồi hãy về.
Liễu gật đầu đi vào bãi xe. Khi cô vọt xe ra thấy Thông đang đứng bên lề cô ngạc nhiên hỏi:
- Ủa? anh Thông không đi xe à?
- Không biết sao lúc anh lấy xe định đi đến chỗ hẹn với em đạp hoài nó không nổ, chắc hư cái gì rồi mà anh chưa biết. Sợ trễ giờ hẹn nên anh đi xe ôm. Thôi, ra ngồi ngoài sau anh chở em đến quán cà phê nghen.
Liễu không biết phải đối phó thế nào đành phải giao xe cho Thông lái. Cô ngồi đằng sau mà cảm thấy hồi hộp thật ra cô chỉ mới quen Thông nên cũng chưa biết rõ gia cảnh, tính tình anh ta ra sao, chỉ lờ mờ nghe Thông nói anh ta có một đứa em làm nhà báo.
Thông chở Liễu đi loanh quanh hồi lâu, đến một chỗ cây cối rậm rạp mà không thấy bóng dáng cái nhà nào, Thông tùi vô cách mí đường một khoảng an toàn rồi dừng lại. Liễu thấy lạ chợt lên tiếng hỏi:
- Ủa? Anh nói chở em đi uống cà phê sao vô chỗ tối hù vậy?
Một bóng đên - là Tiến - Chợt nhảy ra, tay cầm con dao phay bén ngọt, thứ mấy người bán thịt hay dùng. Thông lộ rõ là một tên côn đồ, một tay hắn rúm tóc cô ghịt mạnh xuống, tay kia bịt ngay miệng cô gái. Thông rít qua kẽ răng:
- Câm miệng lại. Khôn hồn thì đứng im.
Đúng lúc Tiến một tay cầm dao, một tay giựt sợi dây chuyền bự tổ bố trên cổ Liễu, nhưng chưa dduwwocj thì theo bản năng tự vệ, Liễu co giò đạp Tiến một cái không biết xui khiến thế nào mà đạp trúng ngay bộ hạ, Tiến đau quá điên tiết vung dao lên, lưỡi dao bén ngọt lia mạnh một đường...!
Không trở về thành phố, Đức Liêm cũng không đi đâu cho hết buổi sáng mà ngồi nhà lấy bút ra biết, viết bất cứ thứ gì anh nghĩ, hoặc hứng thì làm bậy vài bài thơ đọc cho vui. Trưa lại, anh cố tình ra ngoiaf sân tòn teng trên võng ngủ một giấc dài để lấy sức nhất định "thi gan" với bóng ma cụt đầu xem thế nào/
Ăn cơm chiều xong ngồi trong nhà nói chuyện với ngoại và mẹ, trời tối lâu rồi, bà và mẹ đi nằm cả rồi mà Liêm vẫn chưa ra ngoài sân, nhưng ngồi trong nhà mà anh vẫn cưa lầm thầm: "Nếu như cô muốn nhờ tôi chuyện gì thì tôi sẵn sàng, nhưng cô phải nói cho tôi hiểu để có kế hoạch hẳn hoi chứ cứ vậy hoài làm sao tôi biết cái gì mà giúp cô được..."
Liêm chờ không lâu... "Đức Liêm!... Anh ra ngoài này đi!..." Một giọng nói nhẹ như gió nhưng nghe nghèn nghẹn phát ra bên tai Liêm, nah giật mình nhìn quanh nhà. Không có ai! Liêm đứng lên lửng thửng bước ra sân... thấp thoáng bên chậu hoa quế, một bóng trắng in lìm đứng chờ anh! Liêm điềm tĩnh đến đứng dựa chiếc bàn mà anh và Lân vừa uống cà phê hôm qua nhìn chằm chằm vào cái bóng ở cách xa nhà anh chừng khoảng 3 thước. "Chào cô! Cô muốn gửi gấm cái gì hì đến đây cho tôi biết đi!" Liêm không nói ra lời mà chỉ nghĩ như thế trong bụng...
Dường như bóng ma đọc được ý nghĩ của Liêm nên từ từ đến cạnh anh... Vẫn với hình dáng một ma nữ cụt đầu máu me ướt áo, và... khi đến gần cách Liêm chừng nửa thước bóng ma dừng lại rồi từ từ nâng cái đâu lên lắp vào cần cổ. Chiếc đầu lắc lư vài cái rồi đứng im trên cổ nhưng... có một khoảng cách trống không chừng vài centimet giữa đầu và thân khiến cho hình dạng cô gái trông trội nghiệp quá! Liêm cảm thấy bất nhẫ, anh rùng mình lắc đầu xua đi những cảm xúc rồi bình tĩnh nhìn thẳng vào bóng ma hỏi nhỏ:
- Thật sự thì cô đã bị người ta hại phải không? Là ai, tôi có biết họ không?
Cuộc đối thoại diễn ra nhẹ nhàn như những lời thì thầm mà nếu có một người nào quanh đây, họ cũng không nghe và cũng chỉ thấy một mình Liêm đứng dựa chiếc bàn ngó mông ra ngoài dường như đang suy tư...
- Đúng là em đã bị người ta giết, cướp hết vòng vàng nữ trang và chiếc xe tay ga đời mới của em...
- Nhưng họ là ai? Tên gì?
- Là Tiến và Thông, anh trai của Khải, bạn anh.
- Vì Khải mà cô chọn tôi để giải oan cho cô phải không?
- Dạ, đúng vậy. Chỉ có anh giúp em thì mới có thể siêu thoát được. Gia đình em vẫn chưa biết chuyện này vì em đến đây đi làm có một mình.
- Thôi được. Cô biết rõ là tối sẵn sàng giúp cô nên mới ở lại đây. Cô nói rõ tên tuổi, cơ quan của cô, những điều cô nhờ tôi và những nơi tôi cần đến. Tôi sẽ lên kế hoạch giúp cô...
Đúng là một nhà báo có khác! Liêm ghi nhận những điều cô gái yeu cầu và những chi tiết xoay quanh vụ giết người. Đêm đó trước khi chua tay Liêm, bóng ma nhìn anh với đôi mắt thật buồn và hau dòng lệ tự nhien trào tuôn, rồi cô lại đưa hai tay lên bê cái đầu xuống ôm trước ngực trước khi mất hút vào bóng đêm...! Từ lúc cố gắng đưa cái đầu mình lên chiếc cổ chỗ thịt xương cùng với máu me đã khô đọng, bóng ma nói chuyện với Liêm mà dường như âm thanh phát ra từ đâu trong khe hở của cái cổ chứ đôi môi cô không hề nhúc nhích!...
Liêm đứng tần ngần nhìn vào khoảng không nơi bóng ma vừa thoát đi một lúc lâu mới chầm chậm quay bước vào nhà, trong lòng nặng nề vì nỗi xót xa cho người con gái hiền lành. "Phô trương tiền của vàng bạc quả là một việc làm dại dột!" Liêm thở dài khi nghĩ đến điều đó, anh cảm thấy chán chường cho lòng dạ độc ác của người đời. Anh khóa cửa quay vào tự pha cho mình một tách cà phê rồi cứ thế chong ngọn đèn bàn, vừa nhâm nhi cà phê vừa lên kế hoạch hành động y như một kịch bản trong phim hình sự, rồi yên chí lên giường ngủ một giấc đến sáng.
Buổi sáng tỉnh dậy, Liêm cảm thấy hài lòng vì những ngày nghỉ phép của anh không vô ích. Ăn sáng xong anh ngoắc xe ôm đến thẳng cơ quan của Liễu, rồi đến chỗ mấy chiến sĩ công an làm việc xong cũng hết buổi sáng. LIêm tự đãi mình một tô phở thay thế bữa cơm trưa rồi điềm tĩnh gọi cửa nhà Khải.