Tiến chưa kịp vọt xe đi thì bất ngờ bị một cú đấm như trời giáng vào mặt, cùng lúc Thông cũng bị y như thế. Và... nhanh như chớp, hai tên đã bị các chiến sỹ trong đội SBC khóa trái tay ra sau lưng. Cả người và xe được đưa đi sau khi hoàn trả túi xách lại cho khổ chủ.
Ông bà Hai Thà đau thắ ruột gan khi biết rõ những chuyện động trời xảy ra trước đến giờ mà con mình là thủ phạm. Ông Hai buồn rầu, quá thất vọng vì thằng con, không chịu nổi nữa nên đã ngã bệnh, chẳng còn hới sức để lo tiếp chuyện cho đứa con hư hỏng. Còn bà lẽ ra đã ngã quị, nhưng thấy ông như vậy nên và cứ tự dặn lòng là phải cố gắng để còn lo cho ông, lo cho nhà cửa và Khải là chỗ dựa tinh thần lớn nhất cho bà, là niềm tự hào của bà. Mọi dự tính thế là bị bỏ dở dang, cuối cùng thì Khải phải xin nghỉ làm trên thành phố và về đầu quân tại tòa soạn báo của tỉnh nhà để cùng mẹ chăm sóc cho cha.
Có một điềuông bà Hai Thà và Khải không thể ngờ tới là sau khi ra tù, tuy bề ngoài có vẻ như Thông cũng có quyết tâm trở về nẻo chánh cho mọi người không quan tâm, nhưng thật ra Thông thỉnh thoảng vẫn không từ bỏ nổi những việc kiếm tiền một cách chớp nhoáng như trước kia anh vẫn làm. Người đời có câu "Ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt" hay "Ngựa quen đường cũ" hoặc "Giang san khó đổi, bản tính khó dời" để chỉ những người như Thông.
Ông Hai Thà cảm thấy tuổi già được an ủi đôi chút, vì từ khi Thông hội nhập trở lại với cộng đồng xã hội, họ thấy Thông chăm chỉ làm ăn bằng cách xin đi làm hồ cho những công trình nên cũng yên tâm phần nào. Bởi chỉ làm lao động phổ thông ăn lương theo công trình và ngày làm việc nên cũng không cần nhất thiết phải nộp hồ sơ lý lịch chi cho rườm rà, chỉ ghi tên theo chứng minh nhân dân là được. Hết công trình muốn làm tiếp công trình khác thì làm, còn không thì nghỉ và họ lại mướn người khác vì người làm thì không thiếu.
Bản chất Thông ban giờ cũng vậy, anh ta cứ lầm lầm lì lì không thích nói chuyện với ai nhưng trúng mánh thì quán nhậu nhẹt là chuyện cơm bữa.... Vì công việc đòi hỏi có lúc phải xa nhà, vậy nên gia dinhd cũng không quản lý được chuyện đi hay ở của Thông. Và tất nhiên chuyện Thông đi làm ăn nghiêm túc hay... lại làm chuyện gì mờ ám khác nữa khi ở xa gia đình thì đố ai mà biết được! Chỉ thấy là có vẻ như Thông biết tu chỉnh và lo làm ăn. Tối ngày anh ta cứ đeo cái túi đồ trên vai, trong đó dĩ nhiên là một bộ quần áo cũ dành thay ra để khiêng gạch đá cát vữa, còn lại thì có cái giống gì trong đó cũng không ai biết, nhưng vì Thông đi làm hồ nên mọi người cứ nghĩ đó là những dụng cụ nghề nghiệp của anh ta mà thôi.
Mấy ngày nay dường như công trình của Thông làm ở gần nhà hay sao mà cứ thấy anh đi đi về về bất kể giờ giấc. Chiều nay từ công trình về, Thông không ăn cơm mà tắm rửa rồi sửa soạn đi tiếp. Lúc Khỉ đi làm về thì Thông đã biến từ lâu nhưng Khải lại thấy xe Thông ở nhà nên hỏi mẹ:
- Anh Thông đi đâu mà để xe ở nhà vậy mẹ?
- Nó không nói, mẹ có biết đâu! Chỉ nghe tiếng xe máy nổ trước của là... nó đã vọt ra...
- Có thằng bạn tới rước nó đi rồi. Thôi, con vô thay quần áo đi rồi ăn cơm kẻo tối.
Ông hai Thà buồn buồn khi nói như vậy, vì lúc này ông đang nằm nghỉ trên chiếc võng ngoài hiên nhà. Nghe cha nói, tự nhiên Khải chợt thấy một nỗi buồn không biết từ đâu xâm chiếm tâm hồn mình. Anh dạ đáp lời cha rồi lẳng lặng đi vào trong.
Tiến- đúng, không ai ngờ vẫn là Tiến - đưa Thông đến một quán ăn, Thông đưa cái túi đồ cho Tiến dặn nhỏ:
- Có đồ chơi trong đó rồi. Mầy kiếm gì ăn đi , đúng một tiếng sau mày tới đó trước chờ tao nghen. Nhớ chỗ hôm qua tao chỉ chưa?
Tiến vừa đeo cái túi lên vai vừa gật:
- Ừ, tao nhớ rồi. Mầy vô trong chờ đi.
Thông lửng thửng đi vô quán ngồi nhìn ra cửa chờ. Không đầy mười phút sau, Thông đứng bật dậy bước ra bên một cô gái khi thoáng thấy bóng cô bên ngoài:
- Chào Liễu! Bộ em gửi xe rồi hả?
Nhìn thấy nụ cười của Thông, cô gái dường như dạn dĩ hơn:
- Dạ, em gửi rồi. Em đang lo ngại, nhỡ phải vô quán một mình thì kỳ chết.
Thông nịnh:
- Trời! Có người bạn gái dễ thương như em ai lại để cho em phải ngượng ngùng chứ. Thôi, mình vô đi em.
Hai người bước vô, Thông tự nhiên gọi thức ăn không cần hỏi Liễu. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
Thông quen Liễu cũng được nửa tháng nay. Liễu là một cô gái thật thà chất phát, con nhà khá giả tử tế, vì thế tuy quen đã hai tuần nay Thông mới mời được cô đi ăn với anh lần đầu tiên. Cô cũng như hầu hết phụ nữ ở đây, thích đeo nữ trang một cách vô tư. Cũng có một vài người bị gạt, bị giật mất nhưng có lẽ chuyện đó ít xảy ra nên không làm họ rung động. Và cũng khác với dân trên thành phố, nam hay nữ gì cũng vậy, sợi dây chuyền của họ đeo trên cổ, họ không gọi bằng sợi mà bằng cọng - cọng dây chuyền - và nó luôn to và có trọng lượng đáng kể. Ngoài dây chuyền ra còn có nhiều thứ khác trên người, và Liễu cũng không ngoại lệ. Nhưng cô còn hấp dẫn hơn trong con mắt của Thông nhờ có thêm chiếc xe máy!