Cháu biết rằng tối đến, mọi người hễ ngủ say là không tỉnh lại được nên hai ngày nay không ai dám ngủ. Ngoài đại đội đã hỏi cháu là trong làng có làm cái trò mê tín dị đoan không, chú ơi...!
Ông ta chưa nói xong bỗng tắc nghẹn. Trương Bằng đứng bên cạnh nhảy cẫng lên, lưng cong lại như con tôm, kêu la thảm khốc.
Một đoạn gậy sắt đã thò ra phía sau lưng trưởng thôn. Đó là đoạn gậy sắp đần đìa máu. Đoạn này hơi chúc xuống nên đã bị nhuộm thành máu đỏ thẫm, máu theo đoạn gậy sắt thò ra chảy ròng ròng xuống đất.
Thằng cha vạm vỡ đó đã xông đến trước mắt ông ta với tốc độ mà mắt thường không kịp thấy, cây gậy sắt trong tay hắn đã xuyên qua người ông ta. Bóng hai người áp sát vào nhau như rất thân mật, dưới ánh trăng, mặt kẻ này như có nét cười.
Tôi khiếp sợ ngẩn người. Tôi không sao hiểu được sự việc lại được phát triển tới mức ấy. Chỉ một lời không vừa ý đã có thể ra tay giết người. Tôi cứ tưởng kiểu cách này chỉ có trong những chuyện rẻ tiền trên các tạp chí vỉa hè đại loại như "Truyền kỳ đại quan". Không lẽ kẻ này đã phát điên? Hay là ở cái làng này, pháp luật chẳng có giá trị gì? Muốn giết người là giết
Ánh trăng chiếu sáng lên mặt hắn làm rõ cái nét cười nhạt nhẽo và dễ sợ. Hắn từ từ rút cây gậy sắt gần như chui hết qua xác trưởng thôn làm phát ra tiếng kêu "rốp rốp". Có lẽ là tiếng ma sát giữa vằn xoắn trên gậy sắt với xương cốt của trưởng thôn. Tôi không thể tưởng tượng được loài người chúng ta lại có kẻ có sức mạnh lớn thế. Khi cây thép xây dựng đã được rút ra, xác trưởng thôn đổ vật xuống đất như một hình nộm.
- Giờ thì chẳng còn đứa nào quấy rối nữa, nhanh tay lên Liễu Văn Uyên!
Tên này nhìn lên bầu trời. Trăng đã lên tới đỉnh đầu, sáng như ban ngày. Gió rất lớn, xác trưởng thôn nằm bên bờ giếng đã nhuộm đầy máu. Trương Bằng bỗng hét lên:
- Sao lại giết ông ta? Sai lãi giết người, làm thế nào bây giờ? - Y đứng đó, chân tay lóng ngóng; khi trưởng thôn bị giết có mấy giọt máu bắn lên quần áo của y, nóng như mấy giọt dầu sôi; Trương Bằng cứ cuống quít lau chùi, miệng làu bàu. Lúc này, thằng cha vạm vỡ bỗng vọt tới như tên bắn, túm chặt lắy cổ Trương Bằng nói:
- Nhanh lên, đừng lề mể nữa.
Rõ ràng là Trương Bằng không hề ngờ tình thế lại diễn biến như vậy. Thằng cha quả là khỏe kinh người; dù cũng được coi là to con nhưng trong tay hắn, Trương Bằng cũng chỉ như con gà đợi cắt tiết. Y ngoẹo cổ hét lớn:
- Mày là cái loại người gì? - Xem ra định chửi rủa mấy câu nhưng thằng cha kia đã hươ hươ cây gậy sắt, thế là y không còn dám kêu la gì nữa.
Hắn dồn Trương Bằng đến bên thành giếng gọi:
- Liễu Văn Uyên, làm phép thuật đi.
Đúng là một giấc mộng. Tôi nghĩ, đây đúng là một giấc mộng. Mọi hành vi của lũ người này thật không thể hiểu được, chỉ có thể gặp trong ác mộng. Tôi quỳ xuống, cảm thấy khó thở. Bầu không khí như đặc quánh đến nỗi bước đi cũng khó khăn, chẳng khác gì con ruồi dính chân lên bẫy dính chỉ còn biết giãy dụa tuyệt vọng
Nhưng đây đâu phải là nỗi sợ. Tôi nghĩ đây chắc chắn là ác mộng, rồi tôi sẽ tính lại thôi, sẽ tính lại trong căn phòng đó.
Thằng cha kia lôi Trương Bằng đến bên thành giếng, gần như định quăng xuống. Trương Bằng vẫn còn dãy dụa nhưng sức khỏe của y làm sao so được với thằng cha kia. Liễu Văn Uyên nhìn Trương Bằng một cái, chút thương hại ánh lên trong mắt, nói:
- Thiết Mân, sao lại đi giết người, mày không sợ báo ứng à?
Thằng cha đó tên là Thiết Mân? Tôi thấy hắn ngẩng đầu lên , mắt đã lộ rõ vẻ dữ dằn nói:
- Đây là việc ông lớn giao cho, ngoài ông lớn ra, trên đời này ta không sợ ai hết, ai lề mề chậm chạp tôi đều giết hết.
Thằng cha Thiết Mân này, mặt vuông chữ điền nhưng đầy vẻ ngu dốt, rõ ràng là hạng người của xã hội đen. Tôi cảm thấy người mỗi lúc một lạnh, chân cứ mềm nhũn ra. Tình huống đã diễn biến ngoài sức tưởng tượng. Tôi không hiểu lai lịch thằng cha Thiết Mân này từ đâu mà ra, cái ông lớn mà hắn nói ra chắc chắn phải là một tay trùm của xã hội đen rồi. Nhân vật giết người không ghê tay này, xưa nay chỉ có thể tìm thấy trong tiểu thuyết vá điện ảnh. Vậy rốt cuộc bọn chúng ở đây là gì?