Ghé thăm Chúc Tết để đọc thêm nhiều truyện hơn nữa!
Hôm nay tôi vừa mở hòm thư điện tử ra là đã bắt đầu tìm kiếm email của “Nhiếp Tiểu Sảnh”. Nhưng tôi không phát hiện ra bất cứ hồi ôm nào của người ấy, thôi cứ vậy đi, có lẽ đối phương chỉ trêu chọc tôi mà thôi.
Tôi đã từng nói mình đang viết một bộ tiểu thuyết mới, mỗi khi viết tiểu thuyết tôi đều phải tìm kiếm rất nhiều tư liệu, chính vì vậy sau khi viết xong một cuốn tiểu thuyết, kiến thức của tôi cũng đã tăng lên rất nhiều. May mà tôi sử dụng Google rất thành thạo, thế nên hầu hết tư liệu đều có thể tìm kiếm trên Google, đột nhiên có người gọi tôi trên QQ(3), đây là một số QQ hoàn toàn mới, nickname càng làm tôi giật bắn mình: “Nhiếp Tiểu Sảnh”.
Có khi lại gặp ma rồi cũng nên? Thấy ngay “Nhiếp Tiểu Sảnh” đang ở trên mạng nói với tôi: Tôi biết anh đang trên mang, mau hiển thị đi.
Tôi lắc lắc đầu, chỉ có thể ngoan ngoãn “hiện thân”: Bạn từ chù Lan Nhược đến à?
Nhiếp Tiểu Sảnh: Đừng nhắc đến chùa Lan Nhược gì đó với tôi, bây giờ chúng ta nói về Hoang thôn nhé.
Tôi: Sao bạn lại biết số QQ của tôi? Tôi rất ít khi chat trên mạng.
Nhiếp Tiểu Sảnh: Cái này anh không quãn được đâu.
Tôi: Tại sao bạn cứ phải nhằm vào tôi?
Nhiếp Tiểu Sảnh: Bởi vì do anh viết "Hoang thôn", ai gây ra rắc rối thì người đấy đi giải quyết.
Tôi: Câu này ý gì?
Nhiếp Tiểu Sảnh: Anh sẽ hiểu thôi.
Tôi: Tôi đã gửi email cho bạn, bạn đã nhận được chưa?
Nhiếp Tiểu Sảnh: Nhận được rồi. Anh rút cuộc sẽ nhìn ra ai là mèo, ai là chuột. Còn nữa, tôi không sáng tác truyện, càng không viết tiểu thuyết, nếu như nói ai đang “giả mạo thần thánh ma quỷ” thì người đó chính là anh.
Tôi: Nếu muốn tôi tin bạn, thế thì xin bạn hãy nói cho tôi biết, bạn rút cuộc là ai?
Nhiếp Tiểu Sảnh: Tại sao biết rồi còn cố mà hỏi? Tôi không phải đã nói với anh rồi sao?
Tôi: Bạn nói là “Nhiếp Tiểu Sảnh”? Thôi đi, thế Nhiếp Tiểu Sảnh đấy với Hoang thôn có liên quan gì đến nhau chứ?
Nhiếp Tiểu Sảnh: Điều này tôi cũng muốn biết.
Tôi: Tôi chịu hết nổi bạn rồi, tôi thấy bạn đang chơi ác tôi.
Nhiếp Tiểu Sảnh: Không, tôi đảm bảo anh sẽ nhanh tin tôi thôi.
Tôi: Chấm dứt đi, tôi không muốn nhìn thấy “Nhiếp Tiểu Sảnh” nữa. Xin lỗi, tôi thoát ra đây.
Nhiếp Tiểu Sảnh: Anh chạy không thoát đâu.
Tôi out ra ngoài như tháo chạy thoát thân, sau đó dứt khoát tắt luôn điện thoại.
Thật không ngờ cái người “Nhiếp Tiểu Sảnh” này truy tôi truy lên tận QQ. Cho dù đối phương không phải là chơi ác, nhưng chỉ cần chat với Nhiếp Tiểu Sảnh là cũng đã đủ để tôi liên tưởng đến “Liêu trai chí dị” rồi. Xem ra đến lên mạng cũng không an toàn nữa, việc này thật là phiền hà, lúc này tôi chợt nghĩ tới Diệp Tiêu. Không, bây giờ vẫn chưa tới lúc làm phiền anh ấy.
Tôi nằm xuống chợp mắt một lúc, không hiểu sao nhịp tim bất giác tăng tốc, điện thoại của tôi đổ chuông.
Nửa đêm vang lên tiếng điện thoại thường khiến người ta bồn chồn bất an, tôi từ từ nhấc điện thoại thì thấy một số lạ. Lẽ nào cái người thần thông quản đại “Nhiếp Tiểu Sảnh” dò đến số điện thoại của tôi cũng biết rồi?
Tôi do dự một lúc lâu, nhạc chuông “Bóng ma nhà hát” cuối cùng đã vang lên, hình như nó đang ra sức thôi thúc điều gì đó. Cuối cùng, tôi không chịu được đã phải nghe máy, một giọng nói kỳ lạ truyền qua điện thoại, có chút chói tai, sau đó lại bình tĩnh trở lại, hình như là tiếng thở kỳ lạ nào đó.
“Alô! Nói đi chứ!”
Tôi kêu vài câu trong điện thoại, nhưng đầu dây bên kia vẫn là những âm thanh kỳ quái, đúng lúc tôi đang chuẩn bị ngắt máy thì âm thanh ồn ào vọng vào tai tôi: “Alô, chào anh. Tôi là Hoắc Cường”.
Sóng điện thoại rất không ổn, có rất nhiều tạp âm từ trước tới nay tôi chưa từng nghe thấy cứ lạo xạo mãi bên trong.
“Hoắc Cường?” Cái tên này hình như có chút quen tai, nhưng ngay lúc đó tôi lại không thể nhớ ra được.
“Tôi chính là sinh viên mấy hôm trước đến tìm anh, chúng tôi có tất cả bốn người đến hỏi thăm anh”.
“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Bây giờ đã nửa đêm rồi, tìm tôi có việc gì không?”
“Tôi muốn nói với anh, chúng tôi hiện đã đến rồi”.
Trong phút chốc tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Đến rồi? Đến đâu rồi?”
"Hoang thôn” giọng cậu ta trong điện thoại đặc biệt hưng phấn. “Chúng tôi đã đến Hoang thôn rồi”.
Câu này thì tôi đã nghe thấy rõ. Điện thoại suýt nữa là tuột khỏi tay tôi rơi xuống đất, đầu óc tôi bất giác có chút hỗn loạn, không biết nên nói gì, tôi hỏi hết sức vô lý: “Đến rồi? Đến trong lúc ngủ mơ đúng không?”
“Đâu có, chúng tôi thật sự đến nơi rồi!” lần này người nói chuyện chuyển thành một giọng nữ. “Tôi là Hàn Tiểu Phong, chúng tôi thực sự đã đến Hoang thôn, vừa mới đến được mấy phút trước, bây giờ đang đứng dưới tấm bia đá ngoài cổng thôn. Chúng tôi dùng đèn pin soi thấy những chữ trên tấm bia, giống hệt như trong truyện mà anh viết: Trinh Liệt Âm Dương, đúng không?”
Trong điện thoại hình như có cả tiếng gió biển đang gào thét, lúc này đang là lúc thủy triều lên hay thủy triều xuống?
“Không phải lo lắng, là do chúng tôi tự mình tìm thấy. Được rồi, bây giờ chúng tôi phải vào Hoang thôn đây”.
“Đừng vội vàng như vậy, các bạn vẫn có thể đợi đã”.
“Đợi? Bây giờ đã là nửa đêm, lẽ nào anh muốn chúng tôi ngủ qua đêm trên núi”.
“Cái này…”
Tôi vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị cô ấy chen ngang: “Được rồi, chúng tôi vẫn sẽ còn liên lạc với anh, muộn thế này làm phiền anh, thành thật xin lỗi. Bye bye”.
Đối phương ngắt máy.
Tôi cầm điện thoại ngây ra một lúc lâu, tiếng gió đáng sợ dường như vẫn còn vang vọng bên tai. Hơi thở của tôi càng lúc càng gấp gáp, dứt khoát phải đến bên cửa sổ hít thở, hy vọng là có thể xua tan cảm giác ức chế mà cuộc điện thoại ban nãy gây ra.
Bọn họ thật sự đã đến Hoang thôn?
Không, ác mộng bắt đầu rồi. .