Ông Thành Danh nạt vợ:
- Một lũ khùng đang nghĩ cách tống tiền bằng biện pháp vu oan giá họa cho người khác hả?
Song Tuyền đã nhanh nhảu đọc "bản cáo trạng" thứ hai:
- Nếu ông cho vụ án hai mươi năm đã cũ rồi thì còn chuyện mới đây. Ông nghĩ sao về lời tố cáo của con ông?
Không nao núng, ông Thành Danh nói:
- Bọn chúng mày không có đủ tư cách để thẩm tra tao điều gì cả.
Bà Thành Danh đang khuỵu trên nền gạch từ nãy giờ vụt ngẩng mặt lên:
- Thế còn tôi thì sao?... Có đủ tư cách để hỏi ông về thằng con trai của tôi không?
Trong lúc ông Thàng Danh lúng túng thì bà rời chỗ bước lại gần túm ngực áo ông giật mạnh. Nỗi đau đớn của người mẹ mất con trút cả ra:
- Ông nói đi! Có phải ông đã giết chết con tôi không?
Dù biết khó lòng mà chối được, ông Thành Danh vẫn không chịu nhìn nhận:
- Đừng gieo tiếng ác cho tôi chứ. Chẳng phải bà đã từng thấy tôi đối xử tốt với nó trong suốt bao nhiêu năm trời đó sao?
- Tình cảm của ông là sự giả dối chứ không hề thật lòng. Chừng nào ông trả nó lại cho tôi thì tôi mới tin ông được. - Bà Thành Danh gào lên.
Ông Thành Danh dang hai bàn tay phân bua:
- Tôi biết tìm nó ở đâu được chứ?
- Tự ông biết ông đừng có vờ vĩnh...
Tới đây, ông Thành Danh bỗng hạ giọng tình cảm:
- Kìa, mình... chẳng lẽ bấy nhiêu năm chung sống mình không coi tôi là chồng của mình ư? Tôi đã từng thương yêu mình và các con chân thật mà...
Gương mặt của bà Thành Danh đẫm lệ giận dữ:
- Phải, ông thương yêu tôi nhiều lắm, nhiều đến nỗi ông đã hành hạ tôi như thế này đây.
Nói chưa dứt câu, bà Thành Danh nhanh tay vạch những khoảng da thịt bầm tím của mình làm bằng chứng trước mọi người. Bà nhìn ông Thành Danh bằng sự căm thù:
- Chắc ông không ngờ rằng tôi đã thoát ra khỏi cái nơi ông cầm tù tôi chứ?
Ông Thành Danh trơ tráo:
- Mình nói gì nặng lời vậy? Tôi chỉ muốn mình được bảo đảm an toàn thôi mà.
- Hừ... miệng lưỡi của một con mãng xà. Chẳng qua ông chưa dám giết thêm một mạng người nữa thôi.
Đôi co tới đây ông Thành Danh tự kết thúc câu chuyện bằng cách vung mạnh cánh tay lên. Nhưng ông chưa kịp giáng xuống thì đã bị Sinh và một công nhân nữa giữ chặt:
- Ông đã để lộ bản chất của mình rồi đó!
Ông Thành Danh gầm lên:
- Buông ra mau, kẻo tao ra lệnh cho người của tao đánh chết bọn mày bây giờ!
- Người của ông có đông bằng số anh em công nhân đang hiện diện ở đây không?
- Đồ phản chủ.
- Ông cần phải điều chỉnh lại lời nói của mình kẻo chúng tôi không để yên cho ông đâu.
Những công nhân cũng ào đến và la lên:
- Chúng tôi làm việc cho ông bằng sức lao động để lấy tiền chứ không phải làm nô lệ, chấp nhận cả những điều xấu xa tồi tệ.
Sinh hất mặt:
- Bây giờ ông hãy thú nhận tội lỗi của mình đi. May ra sự thành khẩn của ông còn có thể cứu vãn được.
Chẳng thể chờ được lâu, bà Thành Danh bèn lên tiếng yêu cầu:
- Xin mọi người hây giúp tôi. Theo như lời hai đứa nhỏ nói thì... căn phòng này... căn phòng này. - Lời bà Thành Danh uất nghẹn không thể nói tiếp được, nhưng tất cả đã hiểu ý. Khoảng hơn chục thanh niên trai tráng của đồn điền trà chạy đi tìm cuốc và xà beng đem tới trước sự hoảng hốt của ông Thành Danh.
- Bọn mày làm cái quái gì vậy?
Sinh nhấn mạnh:
- Khai quật căn phòng này đề tìm đứa trẻ bị mất tích!
- Bọn mày quả là khùng...
- Để xem bọn khùng này có được việc hay không?
Rồi anh phất tay như ra hiệu:
- Đào xới lên đi các bạn.
Ông Thành Danh vùng vẫy:
- Muốn đào gì thì đào nhưng phải bỏ tao ra...
- Ông định trốn hả? Không kịp đâu, chính quyền địa phương sắp sửa có mặt để chứng kiến rồi. Nào, ông hãy ngồi lên chiếc ghế kia mà coi mọi người làm việc.
Bị đẩy vào giữa một vòng vây người dày đặc, ông Thành Danh nghe lòng nao núng tận cùng. Ông tự hỏi chẳng lẽ số phận ông kết thúc ở chỗ này? Mà lại kết thúc trong tay bọn công nhân mới là nhục nhã chứ! Không... Thành Danh không thể nào bị hạ gục một cách dễ dàng như vậy. Chỉ tại hai đứa con gái khốn kiếp của ông đã không chịu câm vĩnh viễn, hay tại ả đàn bà mà ông chiếm được sau khi đã hạ thủ thằng anh trai? Thành Đạt ơi! Sao cái mạng của anh lớn quá vậy? Độ cao của ngọn đèo Prenn không làm cho anh tan da nát thịt được, để hôm nay anh có cơ hội về đây tố cáo lại tôi sao? Không... Thành Đạt... lẽ ra anh phải chết quách đi. Anh đâu có xứng đáng được hưởng mọi thứ trên đời này như tôi, nên tôi buộc phải loại trừ anh chứ không hề có ác ý. Thành Đạt... Anh hãy biết nhường nhịn tôi một chút đi. Đừng đào bới những gì đã thuộc về dĩ vãng. Tôi có thể trả cho anh người đàn bà của anh ngày cũ, nhưng... còn thằng con trai của anh thì...
Dòng suy nghĩ, tính toán của ông Thành Danh bị gián đoạn bởi tiếng nói của ai đó:
- Chắc không có gì đâu. Đã xới đất lên từng này...
Song Thành Danh chưa kịp mừng thì nỗi lo khác lại đến khi một trong hai đứa con gái ông đưa tay chỉ:
- Hãy đào chỗ ngang bộ ghế đó!
Tuyền nghe mà giật thót cả người. Phải chăng nơi đây thật sự đã xảy ra án mạng, và bên dưới nền gạch kiên cố kia là một cái xác người? Nếu đúng như vậy thì bấy lâu nay chị em cô đã sống chung cùng người chết. Ôi, khủng khiếp! Hèn chi đã bao đêm cô phải nghe những tiếng mở cửa chẳng bình thường. Và trông thấy những hiện tượng tưởng thật mà như giả tưởng, có mà lại không.
- Đây rồi...!
Không hiểu người nào reo lên mà bao nhiêu cặp mắt hiếu kỳ cùng đổ xô vào một chỗ. Những nhát cuốc bập xuống rồi nẩy lên hất văng mấy khúc xương chân nằm trơ trên mặt đất.
Ồ... à... tiếng xuýt xoa trỗi lên cùng lời bàn luận lẫn giả thuyết tạo âm thanh ồn ào như cái chợ. Sinh và Tuyền phải ra sức giữ trật tự cho đến lúc bộ hài cốt bên dưới được nhặt nhạnh đưa lên đầy đủ. Mặt ông Thành Danh lúc này xám ngắt như màu chì, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng nhìn ai. Bà Thành Danh vừa trông thấy bộ xương của con trai liền ngất xỉu trong tay chị em Tuyền. Riêng ông Thành Đạt thì có lẽ sức chịu đựng mạnh mẽ hơn, ông đứng chết lặng một hồi lâu, nghe nỗi đau lan tràn khắp thân thể. Vậy là giọt máu duy nhất của ông cũng không còn lưu lại trên dương thế. Nó đã bị người chú ruột giết chết rồi vùi xác dưới lòng đất lạnh từ lâu. Thế mà bấy lâu ông vẫn hy vọng có ngày cha con gặp lại nhau. Để ông có cơ hội cưới con dâu và được nghe đứa cháu nội đầu tiên bập bẹ gọi hai tiếng "ông ơi". Nhưng bây giờ thì niềm hy vọng đã vụt tan rồi. Ôi, tại sao ông trời lại bất công như vậy chứ? Ông chỉ có mỗi một đứa con thôi, song ông không thể bảo vệ cho nó được, để nó bị người ta giết, để nó biến thành bộ hài cốt thế này! Sau những giây phút đau khổ tột cùng là tiếng khóc vỡ ra. Ông Thành Đạt nức nở như con nít làm ai nấy đang chứng kiến đều động lòng quay đi. Rồi tiếp theo sự yếu đuối là nỗi căm thù ngùn ngụt bốc lên. Ông đã sấn tới bên người em, dùng đôi cánh tay tật nguyền thụi mạnh vào ngực, vào mặt, khiến ông Thành Danh phải liên tục chống đỡ.
Ông Thành Đạt gầm lên tựa con thú bị thương:
- Thành Danh ơi...! Tao không ngờ mày quá táng tận lương tâm. Ngay một đứa trẻ con mà mày cũng dám giết để trừ hậu hoạn. Vậy thì tao sẽ không nương tay với mày nữa! Mày sẽ phải trả giá mọi hành động của mày đã gây cho tao và con tao.
Rồi những lời xầm xì, cười chê của mọi người tiếp theo:
- Là anh em ruột sao có thể hại nhau đến dường này?
- Đúng là quỷ vương đầu thai lên trần gian rồi...
- Người như thế ai mà dám gần gũi hay cộng tác làm ăn nữa. Chỉ bắn bỏ...
* * *
Dẫu đau thương dồn nén thế nào thì sự thật vẫn phải đối đầu. Ông Thành Đạt lo cải táng hài cốt con trai xong, bèn tỏ ý định từ giã:
- Tố Lan à, có lẽ thu xếp xong mọi chuyện tôi sẽ đi xa...
Bà Thành Danh gầy hẳn đi, đôi mắt trũng sâu buồn bã:
- Anh không thương hại đời em một chút nào sao?
Ông Thành Đạt nghe tim mình đau nhói. Ông không biết phải diễn tả tình cảm như thế nào trước ngườl xưa. Tại sao lại dùng chữ "thương hại" ở đây? Chuyện xảy ra nào do lỗi của ông hoặc Tố Lan, vậy mà khi gặp lại người nào cũng như đánh mất chính mình:
- Thành Đạt... Anh nên ở lại đây vì mọi thứ là của anh.
- Tiền bạc, của cải thì có nghĩa gì đâu. Sự trở về của tôi chỉ là vì đứa con, nhưng rất tiếc... nó đã không còn...
Khóe mắt bà Thành Danh ngân ngấn nước:
- Mất núm ruột của mình em cũng đau xót lắm. Em biết mình có lỗi vì đã...
Ông Thành Đạt ngắt lời bà:
- Trời không cho ta hưởng hạnh phúc thì đành vậy Tố Lan à. Dẫu trách em mọi việc cũng không thể thay đổi được. Chi bằng ta phải chấp nhận nó...
- Nhưng em không muốn anh lại tiếp tục ra đi. Hãy ở lại đi Thành Đạt... Em van anh!
Tiếp theo lời thỉnh cầu là những dòng lệ tuôn tràn, bà Thành Danh gục đầu trên vai người chồng cũ thổn thức khiến trái tim đầy thương tích của ông thêm một phen nhức buốt. Ông như bị mềm lòng:
- Đừng khóc nữa Tố Lan ơi. Dù sao thì thời gian chung sống giữa em và Thành Danh cũng lâu dài hơn. Tuy nó là một kẻ dã tâm, nhưng em cũng không nên bỏ rơi nó vào lúc này. Hiện giờ ở trong tù rất có thể nó biết ăn năn và đang mong chờ em...
Nghe vậy, bà Thành Danh cười chua xót:
- Anh có quá nhiều lòng nhân ái. Thành Danh không phải là kẻ dễ bị khuất phục đâu. Sống với hắn bấy lâu, em đã hiểu rõ về hắn hơn cả anh. Nếu bây giờ thoát ra được khỏi tù thì rất có thể Thành Danh sẽ làm hại nhiều người phải lao đao, khốn khổ đó. Thành Đạt... Anh đừng quan tâm tới hắn nữa. Cứ mặc kệ hắn với pháp luật xét xử.
- Em sẽ không đau lòng nếu như Thành Danh lãnh mức án cao nhất chứ?
Người phụ nữ nuốt nước bọt một cách khó khăn:
- Anh thử em làm chi. Sự lừa dối không thể giữ được bất cứ điều gì dù có là tình cảm. Gần hai chục năm sống với Thành Danh, chưa bao giờ em cảm thấy mình yêu và được yêu.
Giọng ông Thành Đạt chùng hẳn xuống:
- Tội nghiệp cho em quá!
- Sự thương hại của anh chỉ làm em tủi thân thêm mà thôi.
- Tố Lan... Anh rất muốn làm điều gì đó cho em...
Người phụ nữ ôm chặt lấy chồng:
- Vậy thì anh hãy làm đi, đừng nói suông Thành Đạt ạ.
- Chúng ta sẽ trở lại những ngày tháng ban đầu, em có đồng ý không? Còn hai cháu Diễm và Kiều, anh có bổn phận phải chăm sóc. Hơn nữa, anh là bác ruột của chúng khi cha chúng đang trả giá trong tù. Dù sao thì anh cũng rất cần tình yêu thương từ mọi phía.
- Thành Đạt... Anll quả là người đàn ông cao thượng. Thành Danh dẫu có chết đi nhiều lần cũng không trả hết nợ cho anh.
Chuyện giữa hai người tới đây thì Kiều, Diễm từ bên ngoài vào. Chúng có vẻ hối hả:
- Má...! Chị Tuyền đang định dọn đi kìa. Có cả anh Sinh nữa.
Nghe thấy vậy, ông Thành Đạt vội kéo vợ:
- Mau lên... suýt nữa thì ta quên hai đứa này.
Thế là bốn người cùng rảo bước về hướng ngôi nhà cũ, nơi đã chứa đựng và xảy ra quá nhiều điều. Còn cách khoảng vài chục mét, họ trông thấy chị em Tuyền và bà vú đang xách va ly đi ra ngoài, phía sau có cả Sinh. Ông Thành Đạt là người lên tiếng trước:
- Ai cho phép mấy đứa dám tự tiện rời chỗ ở của mình vậy?
Nhỏ Tú giành đáp lại:
- Một ngôi nhà đã từng xảy ra án mạng và chôn lấp xác chết thì tụi cháu làm sao dám ở nữa chứ?
Ông Thành Đạt bước tới:
- Nhưng nó có làm hại gì các cháu đâu. Vẫn ấm cúng đấy chứ.
Sinh càng trêu:
- Có gì đáng sợ đâu. Theo anh được biết thì cậu Thành Đạt kia rất đẹp trai...
- Xí... đẹp trai mấy cũng là ma, đâu có sánh vai cùng em dạo phố được. Mà cái anh chàng này nghịch ngợm vô kể đấy. Đêm nào cũng mở cửa ken két trêu ghẹo người ta sợ đến sút mấy ký lô.
Lời nhỏ Tú không nghĩ không suy khiến Tuyền e nó sẽ làm phật lòng những người lớn. Cô vội mắng:
- Tú... nói năng đàng hoàng chứ!
Song ông Thành Đạt đã bảo cô:
- Cứ mặc kệ em nó. Chúng đang ở tuổi hồn nhiên mà.
Rồi ông đẩy lưng hai chị em Kiều, Diễm:
- Các con hãy hòa đồng với bạn đi.
Tỏ ra vâng lời ông, Kiều và Diễm tới giữ chân nhỏ Tú bằng cách rủ:
- Mình đi hái hoa kết lại đeo cho cô dâu, chú rể nhé.
Tú ngơ ngác:
- Nhưnn ở đây ai đóng vai trò quan trọng ấy?
Kiều chỉ vào hai người lớn nhất, vui vẻ nói:
- Đây một cặp.
Diễm cũng không chịu chậm trễ kéo tay Tuyền đặt vào tay Sinh:
- Đây một căp.
Niềm vui vụt nhân đôi trong ánh mắt mọi người. Tú nhoẻn cười dí dỏm:
- Thế có nghĩa là ở đây sắp sửa có đám cưới.
Ông Thành Đạt liền nói:
- Ta sẽ đứng chủ hôn cho anh Sinh hỏi cưới chị cháu, cháu có bằng lòng không?
Nhỏ Tú chớp mắt:
- Cháu làm sao dám bảo không ạ.
Nhỏ Tú chợt quay qua Sinh:
- Anh Sinh... anh thật sự muốn lấy chị Hai của em sao? Nè, suy nghĩ cho kỹ nghen.
Sinh với tay ngắt đại một chùm hoa dại mọc ở trước sân trịnh trọng trao cho cô trước những tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người:
- Anh xin lỗi... đã làm em sắp khóc. Anh thật sự yêu và muốn cưới em làm vợ.
Tuyền bật cười để lộ hai hàm răng trắng đều:
- Khóc hồi nào. Anh quả là vô duyên tệ!
Chị em Diễm, Kiều nãy giờ phải lúi húi ở chỗ lùm hoa dại bỗng tiến lại gần Tuyền và Sinh. Trên tay hai cô bé là một vòng hoa đủ màu sắc, chúng kéo hai anh chị xuống rồi choàng vào cổ:
- Xin chúc mừng... cô dâu, chú rể.
Tuyền hốt hoảng khiếu nại:
- Chưa được. Các em phải chúc mừng mẹ của các em và bác Thành Đạt kìa.
Nhưng hai người lớn đã nhìn nhau bẽn lẽn:
- Chúng tôi già rồi, không cần thiết phải rườm rà vậy đâu.
Ông Thành Đạt buông một câu đầy ý nhị:
- Nếu không có những điều tồi tệ, thì ta biết lấy gì so sánh những điều tuyệt diệu đang diễn ra ở đây. Kể từ nay tất cả các con đều là con của ta. Ta sẽ cho tu sửa ngôi nhà cũ này để nó không còn bị hoang phế, không còn gây ấn tượng sợ hãi đối với một ai.
Sinh tự nguyện:
- Con sẽ đến ở đây với Tuyền sau khi chúng con làm lễ thành hôn.
Diễm và Kiều cùng giơ tay:
- Hai đứa con cũng đến.
Ông Thành Đạt gật gù:
- Tốt rồi... Linh hồn thằng nhỏ bây giờ chắc đã vui, bởi nó đã được siêu thoát từ nay không làm phiền ai nữa.
Quả là thế! Từ đó về sau tiếng mở cửa giữa đêm không còn diễn ra nữa. Mọi người sống ở đó thật vui vẻ, nhất là sau khi Tuyền cho ra đời một thằng nhóc bụ bẫm vào buổi sáng mùa đông. Hạnh phúc bao trùm lên cuộc sống của tất cả mọi người sau những biến cố bi thương. Hoa pensée nở rộ khắp sân vườn như lời chúc tốt lành cho các tâm hồn nhân ái, dù luôn bị vây quanh bởi những đám sương mù...